Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2357. Cực hạn

Vừa dứt lời, đôi tay của Ngô Bạch Đinh nắm chặt thành nắm đấm, chỉ thấy vòng sáng kia cũng bao trùm chặt lên cổ của Hạ Thiên, những vật chất màu đen trong nháy mắt thẩm thấu vào trong cơ thể Hạ Thiên, nuốt chửng và cướp đoạt không chút kiêng kỵ.
Ba giây đồng hồ sau, vật chất màu đen mang theo lượng lớn sinh mệnh lực trở về vòng sáng, trở lại trong thân thể Ngô Bạch Đinh.
"Oa, cái cảm giác này, Hạ Thiên, ngươi quả nhiên rất mạnh!" Ngô Bạch Đinh ngửa mặt lên trời cười to, "Đáng tiếc sau cùng chẳng phải là tiện nghi cho ta sao, sinh mệnh lực mạnh hơn cũng chỉ có thể trở thành chất dinh dưỡng của ta."
Hạ Thiên chợt xuất hiện ở trước mặt Ngô Bạch Đinh, lười biếng nói: "Nói nhảm xong chưa?"
"Ngươi làm sao..." Tiếng cười của Ngô Bạch Đinh lập tức đột nhiên ngừng lại.
Hạ Thiên cười hì hì, hỏi: "Ta làm sao vậy?"
"Ngươi làm sao có thể không có chuyện gì được!" Ngô Bạch Đinh trợn mắt lên, tình huống trước mặt hoàn toàn vượt qua khỏi phạm trù nhận thức của hắn, "Ta rõ ràng đã rút lấy một nửa sinh mệnh lực của ngươi, bây giờ ngươi hẳn là vô cùng suy yếu mới đúng."
"Một nửa sinh mệnh lực?" Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Từng ấy không khác gì muỗi chích."
"Không thể nào!" Ngô Bạch Đinh thực sự không cách nào tiếp nhận được sự thật, chỉ vào Hạ Thiên, nói: "Ngươi tuyệt đối đang gắng gượng, có đúng không?" Không chờ Hạ Thiên đáp lại, lại khổ tâm khuyên bảo, nói: "Hạ Thiên, thật ra ngươi hoàn toàn không cần phải gồng mình, bây giờ ngươi đang rất khó chịu và thống khổ, phải không?"
"Ta không có khó chịu hay thống khổ gì cả, chẳng qua là cảm thấy có chút tẻ nhạt." Giọng điệu của Hạ Thiên tùy ý, nói: "Đồ đần ngươi mới đang gồng mình, cái trận pháp nát bét này còn làm được trò gì nữa không? Nếu không còn, vậy ta sẽ ra tay."
Ngô Bạch Đinh liều mạng lắc đầu, liên tục lẩm bẩm: "Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào, chỉ cần âm Cực Vãng Sinh Trận vừa khởi động, người trong trận pháp sẽ bị ta chi phối, không thể có ngoại lệ."
Dứt lời, trong lòng dường như thư thái hơn đôi chút, thế là sau đó tự thôi miên bản thân, nói: "Hạ Thiên tuyệt đối đã trúng chiêu, sinh mệnh lực của hắn chắc chắn đã bị ta cướp đi một nửa, bây giờ hắn chỉ đang phô trương thanh thế, muốn dọa ta sợ, để ta mở trận pháp ra, nhất định là như vậy, ta sẽ không mắc lừa chiêu này."
"Đồ đần quả nhiên không có thuốc chữa." Hạ Thiên lắc đầu, trực tiếp vỗ một cái tát tới.
"Đùng!"
Một tiếng vang giòn giã, Ngô Bạch Đinh lập tức bị đánh trúng như một quả bóng chày, xoay tròn và bay ra ngoài với tốc độ cực nhanh, phá vỡ hơn nữa tầng.
Một tát này cũng không có đánh Ngô Bạch Đinh bất tỉnh, chỉ là đánh cho mặt của hắn sưng lên, ngoại trừ mũi còn nguyên vẹn ra, thì những bộ phận khác trông không khác gì đầu heo.
"Đừng đùa quá trớn nữa." A Cửu thấy thế, lập tức nhắc nhở: "Ở đây là trên thuyền, không chịu được dằn vặt của chàng."
Hạ Thiên phản bác nói: "Cửu nha đầu, chiếc thuyền hỏng này dù chìm cũng không sao, ta có thể mang nàng bay ở trên biển cơ mà."
A Cửu lườm hắn một cái, không thèm để ý hắn.
Ở một bên khác, Ngô Bạch Đinh bò lên từ trong đống phế tích, khắp khuôn mặt là vẻ hoài nghi.
"Ta hiểu rồi." Ngô Bạch Đinh vất vả lắm mới có thể hít thở đều đặn, hình như đã tìm ra nguyên nhân khiến mình thất bại, "m Cực Vãng Sinh Trận không hề có sai sót, cho nên nhất định là trên người ngươi có đồ vật gì đó, giúp ngươi chống lại sự thôn phệ của bóng ma."
A Cửu có chút bó tay đối với đầu óc của đồ đần: "Đây là bị chàng đánh tới mức không dám tiếp nhận hiện thực à?"
"Đây không phải là hiện thực, mà là ảo giác mà các ngươi chế tạo ra, muốn để ta mắc bẫy, tuyệt đối không thể." âm thanh của Ngô Bạch Đinh đột nhiên cao lên vài tông, tựa hồ muốn thông qua phương thức này để chứng minh bản thân là đúng.
Hạ Thiên không khỏi lắc đầu: "Ngươi yếu thật đấy."
"Ngươi mới yếu." Trong đôi mắt của Ngô Bạch Đinh tràn đầy tơ máu, thần thái ngông cuồng: "Hạ Thiên, sinh mệnh lực của ngươi đã bị ta rút một nửa, hiện tại khẳng định đang trong trạng thái suy yếu, ngươi không lừa được ta. Mà ta có thêm một nửa sinh mệnh lực, chỉ cần tiêu hóa thêm một chút là có thể thuộc về ta, ngươi không đánh lại ta được đâu!"
"Tính mạng của ta tốt, những thứ khác cũng tốt, ngươi không rút được gì." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Coi như trận pháp nát bét này thật có thể rút đi một phần một triệu, ngươi cũng không tiêu hóa được, vẫn là công dã tràng."
"Một phần một triệu, ngươi đúng thật là ngông cuồng." Ngô Bạch Đinh cảm thấy mình bị xem thường, lập tức giận tím mặt, "Vậy ta liền đánh nát ngươi thành một triệu mảnh vụn, để ngươi biết sự lợi hại của ta!"
Ngô Bạch Đinh siết chặt nắm đấm, tận lực vận chuyển khí lực toàn thân nhào tới Hạ Thiên.
"Haizz, vẫn không chịu tiến bộ." Hạ Thiên nhẹ nhàng đánh trả một quyền.
"Rặc rặc!"
Xương cánh tay trong nháy mắt nổ tung thành từng tấc, phát ra tiếng vang dọa người.
"A ——" Ngô Bạch Đinh sửng sốt mấy giây, sau đó mới phản ứng lại cả cánh tay của mình đã nổ, tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên muộn màng.
A Cửu không nhịn được che lỗ tai lại, tiếng của tên Ngô Bạch Đinh này vốn là có chút chói tai, bây giờ nghe càng thêm khó chịu.
"Tay, tay của ta, ta muốn giết ngươi!"
Ngô Bạch Đinh hoàn toàn bị chọc giận, hoặc nói là mất hết lý trí, đã không để ý tới kế hoạch gì nữa, hắn muốn giết Hạ Thiên ngay bây giờ, như vậy mới có rửa mối hận trong lòng hắn.
"Vấn đề là đồ đần nhà ngươi căn bản không giết được ta." Hạ Thiên cười hì hì nói.
"Vậy ta liền để ngươi xem uy lực mạnh nhất của âm Cực Vãng Sinh Trận! A a..." Sát khí trong mắt Ngô Bạch Đinh phun trào, đột nhiên ngửa mặt lên trời gào to, tiếng gào vẫn kéo dài không dứt, không khác gì lúc phóng đại chiêu của nhân vật chính hoặc nhân vật phản diện trong các bộ anime, cũng chính là tiếng rống phát ra trong truyền thuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận