Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2589: Không nhầm thì còn chữ phó đằng trước

Một chiếc Mercedes màu trắng sáng đang từ từ dừng lại cách đó không xa.
Cửa sổ xe quay xuống, một gương mặt đầy nhờn của một người đàn ông năm mươi tuổi lộ ra, nhìn Vân Tiểu Minh và Hoa Tư Dung với biểu hiện không vui.
Vân Tiểu Minh nhỏ giọng giải thích với Hạ Thiên và Thạch Thuần: “Đây là Phó viện trưởng của Hoa lão sư, tên Hàn Thế Nhân. Trước đó, ông ta đã từng quấy rối Hoa lão sư, không phải người tốt lành gì.”
“Hoa lão sư, ta nghe nói dạo gần đây cô không thường xuyên lên lớp, trạng thái cũng không được tốt cho lắm. Cô xảy ra chuyện gì sao?” Hàn viện trưởng xuống xe, mỉm cười bước về phía Hoa Tư Dung.
Hoa Tư Dung nhìn thấy người này, gương mặt không khỏi hiện lên vẻ căm ghét, không thèm để ý đến.
Vân Tiểu Minh tiến lên nửa bước, ngăn trước người Hoa Tư Dung, mỉm cười giải thích: “Ta nghĩ Hoa lão sư có vấn đề về sức khỏe, cho nên…”
“Liên quan gì đến ngươi, cút sang một bên.” Hàn viện trưởng khinh thường mắng Vân Tiểu Minh: “Ta đang nói chuyện với Hoa lão sư, chỗ nào đến phần ngươi lên tiếng?”
Vân Tiểu Minh nghe tiếng quát tháo, không khỏi biến sắc. Trong lúc do dự, hắn ta bị Hàn viện trưởng đẩy mạnh ra.
Hoa Tư Dung lạnh lùng nhìn Hàn viện trưởng: “Hàn viện trưởng, ngươi nói vậy là không đúng. Vân lão sư là bạn trai của ta, tại sao hắn ta lại không có phần?”
“Ha ha.” Thạch Thuần nhìn thấy, cảm thấy được an ủi. Mặc dù Hoa Tư Dung có nhiều tâm tư, lại ái mộ hư vinh, nhưng là người rất thức thời, khó có được còn có lúc có nguyên tắc.
Vân Tiểu Minh nghe Hoa Tư Dung nói như thế, trong lòng như nở hoa, dũng khí tăng lên, xông đến Hàn viện trưởng: “Sức khỏe bạn gái của ta không được tốt, bây giờ cô ấy muốn trở về nghỉ ngơi. Hàn viện trưởng, mời ngươi tránh sang một bên.”
Hàn viện trưởng cảm thấy bị sỉ nhục, sắc mặt chuyển sang màu gan heo: “Mẹ nó, các ngươi cho rằng mình là ai? Các ngươi dám đùa nghịch trước mặt ta như thế? Các ngươi có muốn làm việc ở trường nữa hay không?”
“Hàn viện trưởng, nếu ta nhớ không lầm, trước cái danh Viện trưởng của ngươi còn có chữ Phó đằng trước. Việc chúng ta đi hay ở không do ông quyết định.” Chỉ cần không phải đối mặt với loại biến thái như Hạ Thiên và Thạch Thuần, hoặc gặp nguy hiểm đến tính mạng, biểu hiện của Hoa Tư Dung vẫn khá trấn định: “Còn nữa, ta biết rất rõ ngươi có chủ ý gì. Ta đã từng nghe một số lời phàn nàn của học sinh nữ. Ngươi có cần ta báo cảnh sát hoặc xem Hiệu trưởng phản ứng ra sao không?”
Hàn viện trưởng không phản bác được, đưa tay chỉ vào Hoa Tư Dung: “Ngươi dám uy hiếp ta? Ngươi cho rằng ta không thể làm gì ngươi sao?”
“Hàn viện trưởng có chiêu gì cứ việc dùng ra.” Hoa Tư Dung không sợ Hàn viện trưởng, ứng đối cũng tự nhiên: “Cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách, mọi người lưỡng bại câu thương mà thôi. Ta chẳng qua mất công việc, còn ngươi khả năng mất luôn chức Viện trưởng, ngươi có muốn thử hay không?”
“Hừ, ngươi dám?” Hàn viện trưởng do dự mấy giây, tức giận chỉ vào Hoa Tư Dung và Vân Tiểu Minh: “Các ngươi tốt nhất đừng để rơi vào tay của ta, nếu không, các ngươi không có quả ngon để ăn đâu.”
Mắng xong, ông ta giận dữ quay người rời đi, chợt có người chặn đường ông ta lại. Ông ta lập tức chửi bậy: “Mẹ nó, ngươi không có mắt à? Ngươi dám cản đường ta, ngươi muốn ăn đòn phải không?”
Thạch Thuần ngẩng đầu lên. Sau khi nhìn thấy Hàn viện trưởng, nàng làm ra vẻ kinh ngạc che miệng: “Ái chà, lại là Hàn viện trưởng à? Thật ngại quá, mắt ta bị cận thị nặng, không nhìn thấy rõ lão nhân gia ngài.”
“Ngươi, ngươi là sinh viên khoa nào?” Hàn viện trưởng vốn muốn mắng hai câu, kết quả phát hiện cô gái cản đường quá xinh đẹp, còn đẹp hơn Hoa Tư Dung gấp mấy lần. Ông ta lập tức ném sự khó chịu vừa rồi lên chín tầng mây.
Thạch Thuần chớp mắt, ỏn ẻn nói: “Người ta không phải sinh viên, mà là lão sư đến thực tập. Ta đã sớm nghe nói đến đại danh của Hàn viện trưởng, ta vẫn rất muốn gặp lão nhân gia ngài.”
“Bây giờ chẳng phải ngươi đã gặp được rồi sao? Hàn viện trưởng nghe giọng của Thạch Thuần, cả người trở nên xốp giòn, khi nói chuyện còn đưa tay nắm lấy tay Thạch Thuần: “Ngươi tìm ta có phải muốn chuyển chính thức hay không? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, chút chuyện nhỏ này ta vẫn có thể giúp ngươi làm được.”
Bành!
Thạch Thuần đá một cước, đá Hàn viện trưởng ngã xuống theo tư thế chó đớp cứt. Đá xong, nàng quay sang nói với Hạ Thiên: “Anh rể, ngươi đã tận mắt nhìn thấy rồi đấy, cái tên đầu heo này có ý với ta, ngươi mau biến ông ta thành thái giám đi.”
Hạ Thiên bó tay nhìn Thạch Thuần: “Ngươi coi ta là đồ ngốc à?”
“Anh rể, ngươi nói vậy là không đúng rồi. Nếu trước đó Băng Băng tỷ, còn có Hinh tỷ, bọn họ bị trêu chọc, ngươi cũng chủ động ra tay mà.” Thạch Thuần bất mãn trừng mắt nhìn Hạ Thiên, miệng phồng lên: “Thế nào? Vợ tương lai không phải là vợ sao? Không ăn được miếng thịt vào trong miệng thì đó không phải là thịt? Tên đầu heo này sờ tay của ta, ngươi lại thờ ơ, ngươi không yêu ta rồi. Cái gì là đau lòng vợ, chỉ toàn là gạt người, đúng hay không?”
Hạ Thiên nhìn Thạch Thuần diễn kịch, lười đáp lại: “Một cước vừa rồi của ngươi cũng đủ biến ông ta thành thái giám.”
“Ta mặc kệ, tóm lại ngươi hãy đâm ông ta mấy châm, biến ông ta thành thái giám vĩnh viễn.” Thạch Thuần vẫn còn chưa hết giận, bổ sung thêm: “Thuận tiện ngươi hãy khiến cho người ông ta thu hút mãnh nam, để ngày nào cũng có đàn ông đến tìm ông ta, cường bạo ông ta, để xem ông ta có dám sử dụng quy tắc ngầm nào với nữ sinh viên và nữ lão sư nữa hay không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận