Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2632: Quán chủ

“Ngươi, ngươi không sao cả? Không thể nào!”
Cố lão đạo bị một bàn tay của Hạ Thiên đánh lăn hơn mấy trăm mét. Cũng may Hạ Thiên còn nương tay, cho nên ông vẫn còn có thể đứng dậy: “Rõ ràng lão đạo ta đã đánh hết toàn bộ cương khí vào người ngươi, không có lý nào ngươi lại… Rốt cuộc chỗ nào đã xảy ra sai lầm?”
“Ngươi không có sai.”
Hạ Thiên cười hì hì: “Chẳng qua cái thứ này vô dụng đối với ta mà thôi.”
Cố lão đạo không cách nào chấp nhận được lời Hạ Thiên nói, tức giận bác bỏ: “Tuyệt không thể nào. Tiên Thiên Cương Khí của lão đạo chính là tuyệt học Lao Sơn, trên đời này không có ai thoát khỏi bị nó khóa lại khí mạch. Ngươi chẳng qua cũng chỉ là người thôi, chẳng lẽ ngươi thành tiên thất bại?”
“Ta mượn lời vừa rồi của ngươi đã nói.” Hạ Thiên hờ hững đáp lại: “Thiên hạ rộng lớn, dạng kỳ nhân dị sĩ nào cũng có. Ngươi không biết không có nghĩa là nó không tồn tại. Ngươi cảm thấy không có khả năng không có nghĩa là nó không phát sinh.”
“Lão đạo thật sự sống uổng bảy mươi sáu năm. Hôm nay, lão đạo xem như mở rộng tầm mắt.” Cố lão đạo cưỡng ép vận chuyển Tiên Thiên Cương Khí bên trong cơ thể, ánh sáng màu u lam một lần nữa phát ra: “Nhưng, ngươi hãy để lão đạo thử lại một lần nữa. Nếu không, lão đạo chết cũng không cam tâm.”
Hạ Thiên lại ngáp thêm một cái: “Ngươi chết không cam tâm thì có liên quan gì đến ta.”
“Ngươi tiếp ta một chiêu nữa đi.”
Trong lúc nói chuyện, Tiên Thiên Cương Khí một lần nữa ngưng tụ bên trong ống tay áo, giống như tên đã lên dây không phát không được. Ông ta dậm chân tiến lên, trong chớp mắt đã đến trước mặt Hạ Thiên, song bào đánh tới.
“Chẳng thú vị gì cả!” Hạ Thiên lắc đầu, tùy ý bóp nắm tay hờ hững đánh ra ngoài.
Bành!
Tiên Thiên Cương Khí đụng thẳng vào nắm đấm Hạ Thiên, phát ra tiếng nổ chói tai.
Ánh sáng màu u lam nổ tung, phần lớn bắn ngược vào người Cố lão đạo, trong nháy mắt biến thành từng sợi tơ mềm mại tiến vào cơ thể, chỗ nào cũng có, mất một hai giây đã khóa chặt kỳ kinh bát mạch, khổng khiếu quanh thân, bao gồm đan điền khí hải, phá hủy từng cái.
“A…. !”
Cố lão đạo đau đớn kêu lên một tiếng. Càng khiến cho ông ta đau đớn hơn chính là thành quả khổ tu hơn sáu mươi năm của ông ta một chút cũng không còn.
Tuy nhiên, ông ta không trách được ai. Tất cả đều do ông ta gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu.
“Là ai dám làm loạn trước đạo quán của ta thế?” Lúc này, một giọng nói như gần như xa truyền đến tai ba người Hạ Thiên.
Ninh Nhụy Nhụy theo tiếng nhìn sang, một đạo sĩ trung niên mặc đạo bào trắng từ đằng xa đạp không mà đến.
“Cố, Cố sư thúc, người không sao chứ?” Đạo sĩ mặc áo bào trắng đến nơi, nhìn thấy Cố lão đạo chán nản ngã dưới đất, lập tức một tay đỡ ông đứng lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cố sư thúc bị sao thế?”
Cố lão đạo đau khổ lắc đầu, tu vi cả đời mất sạch, biểu hiện vô cùng buồn bã, bi thương nói không ra lời.
“Là các ngươi đả thương Cố sư thúc ta?” Đạo sĩ áo bào trắng quay đầu nhìn đám người Hạ Thiên, nghiêm nghị quát: “Rốt cuộc các ngươi có thù oán gì mà lại ra tay hạ độc thủ như thế?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Được rồi, ngươi đừng giả bộ nữa. Ngươi nhìn lén cả nửa ngày ở bên cạnh, bây giờ ngươi nói mấy lời này có thích hợp lắm không?”
“Ngươi.” Bị Hạ Thiên nói như thế, đạo sĩ mặc áo bào trắng thiếu chút nữa mắc nghẹn: “Cố đạo trưởng chính là bạn chí giao của sư phụ bần đạo. Các ngươi đánh ông ấy thành như vậy, bần đạo nhất định phải lấy lại công đạo cho ông ấy.”
“Mạc sư chất, được rồi.” Cố lão đạo kéo đạo sĩ mặc áo bào trắng lại: “Tất cả đều do lão đạo tự tìm, không liên quan gì đến bọn họ.”
Đạo sĩ mặc áo bào trắng khó hiểu: “Nhưng chuyện gì xảy ra thế?”
“Được rồi, việc này không liên quan đến ngươi và An Tâm quán của các ngươi.” Cố lão đạo thở dài, khoát tay: “Ngươi đừng hỏi nữa, lão đạo không còn mặt mũi ở đây thêm một giây một phút nào. Lão đạo xin cáo từ.”
Nói xong, Cố lão đạo vẫy tay vào đại đường, một tiểu đạo sĩ như làn khói chạy ra, dìu ông rời khỏi đạo quán, cản không được mà ngăn cũng không được.
“Cố sư thúc, không phải người đến gặp sư phụ của ta sao?” Đạo sĩ mặc áo bào trắng có chút gấp lên: “Tại sao… tại sao người lại đi vào lúc này…”
Cố lão đạo cùng với tiểu đồ nhi càng đi càng xa, âm thanh đứt quãng truyền về: “Chuyện đã thất bại, ta cũng không còn mặt mũi tạm biệt. Lão đạo quay về Lao Sơn đây.”
Đạo sĩ mặc áo bào trắng nhìn theo hai người Cố lão đạo rời đi, sau đó lạnh lùng nhìn ba người Hạ Thiên: “Các ngươi rốt cuộc là ai? Các ngươi đến An Tâm quán của ta làm gì?”
“Chúng ta vốn định tìm Quán chủ An Tâm quán. Có một người nhờ ta giao cho ông ta một vật.” Ninh Nhụy Nhụy bước đến, chậm rãi nói.
Đạo sĩ mặc áo bào trắng lạnh lùng đáp: “Bần đạo chính là Quán chủ An Tâm quán. Có đồ gì, ngươi cứ để lại rồi đi đi.”
“Ngươi là Quán chủ?” Ninh Nhụy Nhụy có chút không tin.
“Bần đạo Minh Hạo Tiên Tử, ba mươi năm trước đã là Quán chủ An Tâm quán.” Đạo sĩ mặc áo bào trắng thấy Ninh Nhụy Nhụy không tin, trong lòng hơi khó chịu.
Thạch Thuần lên tiếng: “Vừa rồi vị Cố lão đạo kia có nói Quán chủ họ Khâu hoặc họ Nhậm, chứ không nói họ Mạc.”
“Cố sư thúc nói đúng đấy, sư phụ ta là Khâu Kiến Cơ, còn sư tổ ta là Nhậm Canh Tân.” Đạo sĩ mặc áo bào trắng ngừng lại một chút rồi nói tiếp: ‘Sáu mươi năm trước, sư tổ ta đã tiên du, sư phụ thì vẫn còn khỏe mạnh, đang ở hậu viện, không phải các ngươi muốn tìm ông ấy chứ?”
“Có lẽ vậy, chúng ta muốn gặp ông ấy một chút.” Ninh Nhụy Nhụy sinh lòng cảnh giác với vị đạo sĩ mặc áo bào trắng này. Nàng nghĩ vị Khâu quán chủ kia hẳn sẽ biết chuyện của Cát đạo trưởng, vì thế nàng nhẹ gật đầu.
“Niệm Tâm, ngươi dẫn ba vị khách này đến hậu viện gặp sư tổ của ngươi.” Đạo sĩ mặc áo bào trắng hừ lạnh một tiếng, nói to về phía đại đường.
Tiểu cô nương tên Niệm Tâm chạy đến, đạo sĩ mặc áo bào trắng chắp tay với ba người: “Bần đạo còn có chuyện phải xử lý, thứ cho không tiếp đãi chu đáo.”
Nói xong, ông ta lập tức quay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận