Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3849: Chưa từng nghe nói qua

Nét mặt Đại Thiên Thu âm tình bất định. Hắn ta vạn lần không nghĩ đến khách khanh mà phái Tuyết Sơn nuôi lại không làm gì được Hạ Thiên. Hắn ta nhịn không được quát lớn: “Hậu lão, ngươi còn chờ gì nữa?”
“Hắc hắc, đến rồi, đến rồi.” Nam nhân tóc đỏ đột nhiên xuất hiện trong phòng.
Hoa hội trưởng không khỏi âm thầm kinh hãi. Hắn ta có liên hệ với phái Tuyết Sơn rất sâu. Ngoài mặt thì không có qua lại, thật ra hắn ta đều biết những người trước mắt. Hắn ta cũng đã từng muốn mời chào những người này. Chỉ là bọn họ đều nằm dưới tay Tiết đại trưởng lão, người bạn của hắn ta ở phái Tuyết Sơn không có cơ hội tiếp xúc.
Thiếu nữ mặc áo xanh tên Thanh La Mỗ Mỗ, trước kia tu hành trên Thiên Sơn, bởi vì một lòng muốn giữ thanh xuân mà tinh luyện tim của thiếu nữ thành cái gì là trường sinh bất lão độc, bị phái Thiên Sơn truy sát, phải chạy lên núi tuyết tìm kiếm sự che chở.
Nam nhân tóc đỏ người thấp tên Xích Thủ Sát Tinh Hậu Cổ Bình, hơn năm mươi trước đã có hung danh sát nhân cuồng ma, trước kia là hòa thượng Hỏa Công Thiết Phật Tự Tây Hải, về sau học trộm bí tạ trong chùa bị phát hiện, vì thế ông ta đã giết sạch toàn bộ người trong chùa, từ đó bắt đầu cuộc sống chạy trốn. Về sau, ông ta ẩn núp trên núi tuyết, được “thu nhận” bởi Chưởng môn phái Tuyết Sơn.
Hoa hội trưởng còn biết Mã Hiểu Thần mượn lệnh bài của hắn ta điều một người tên lão Lôi, thật ra cũng là khách khanh của phái Tuyết Sơn, tuy nhiên đẳng cấp hơi thấp, đặc biệt am hiểu các loại súng đạn, ám khí, cũng được xem là một nhân vật.
Chỉ là Hoa hội trưởng vạn lần không nghĩ đến, nhân vật lợi hại như Thanh La Mỗ Mỗ cũng không ngăn được một kích của Hạ Thiên.
Cứ như vậy, hắn ta không thể không tạm thời duy trì quan sát.
Nếu chẳng may toàn bộ người Đại Thiên Thu mời đến đều không được, khi đó hắn ta sẽ tìm đường lui khác.
Cái gì đồng minh, cái gì liên thủ, tất cả đều là cẩu thí. Có thể bảo vệ tính mạng của mình mới là chuyện quan trọng nhất.
Nam nhân tóc đỏ cười ha hả nhìn chằm chằm Hạ Thiên, ánh mắt tràn ngập ý khinh thường: “Giang hồ bây giờ thật sự càng lúc càng tệ. Mấy tiểu oa nhi như thế này mà cũng phải mời lão nhân gia ta ra tay.”
Đại Thiên Thu vội vàng nhắc nhở: “Hậu lão, ngươi tuyệt đối đừng có chủ quan. Tiểu tử này rõ ràng có chút thủ đoạn quỷ dị, khó lường. Vừa rồi Thanh La Mỗ Mỗ đã bị trúng chiêu đấy.”
“Cái lão yêu bà đó chỉ biết làm bộ, còn chưa chết hẳn đâu.” Nam nhân tóc đỏ khoát tay, đánh ra một sợi linh khí.
Linh khí chui vào trong mũi thiếu nữ áo xanh, nàng ta rất nhanh tỉnh lại.
“Tiểu tử, vừa rồi ngươi dùng thủ đoạn gì thế? Nhìn qua cũng có chút mới lạ.” Nam nhân tóc đỏ nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Hậu Cổ Bình ta tung hoành giang hồ mấy chục năm, thích nhất là học được các loại kỳ công. Môn công pháp này của ngươi tên gì?”
“Ngươi là lão tạp mao từ đâu xuất hiện thế?” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái.
Nam nhân tóc đỏ ngạo nghễ nói: “Lão phu chính là Xích Thủ Sát Tinh Hậu Cổ Bình. Năm đó, cao thủ chết trong tay ta có hàng trăm hàng ngàn. Cái gọi là người tu hành cũng có mười mấy người.”
Hạ Thiên vẫn hờ hững: “Chưa từng nghe nói qua.”
Nam nhân tóc đỏ có chút cảm khái: “Ta thoái ẩn giang hồ cũng hơn ba mươi năm, ngươi không biết cũng là chuyện bình thường. Nếu như ngươi nói ra sư thừa của mình, nói không chừng cũng có trưởng bối trong môn chết trong tay ta.”
“Đại sư phụ của ta là Quỷ Y Trương Minh Đà, nhị sư phụ là sát thần Ngải Luân, tam sư phụ là Ám Hoàng Lữ Nhân.” Hạ Thiên nói: “Bọn họ đều không nhắc đến nhân vật như ngươi, ngươi đừng ở đây mà khoác lác.”
“Quỷ Y Trương Minh Đà?” Nam nhân tóc đỏ sửng sốt: “Đúng là ta chưa nghe nói qua, nhưng ta biết có một người cũng có tên là Quỷ y, tên là Vạn Quy Nhân.”
Hạ Thiên nói: “Đó là sư phụ của sư phụ ta.”
“A, thì ra ngươi là đồ tôn của Quỷ Y Vạn Quy Nhân.” Nam nhân tóc đỏ cười ha hả, trong giọng nói hiện lên sự khinh thường: “Y thuật của lão tiểu tử đó bình thường, võ công cũng bình thường, cũng không biết từ đâu học được công pháp khinh thân cao cấp, dùng để đào mệnh, thuận tiện giả mạo cao thủ. Ngươi là đồ tôn của ông ta, hơn phân nửa cũng chỉ như vậy.”
“Người kia chỉ là sư phụ của đại sư phụ ta, chẳng liên quan gì đến ta.” Hạ Thiên nói: “Ta chẳng học bản lãnh gì của ông ta. Nếu ngươi muốn từ phương diện này tìm kiếm cảm giác ưu việt, vậy ngươi tìm nhầm người rồi.”
Nam nhân tóc đỏ lại có chút thưởng thức Hạ Thiên: “Không sai, ngươi có chút khí phách của lão phu năm đó. Cái gì sư phụ sư tổ, tất cả đều là cẩu thí. Năm đó, sau khi ta học xong bản lãnh thì giết sạch người trong chùa.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Ngươi đừng nhập ta làm một với cái thứ ngu ngốc như ngươi.”
“Vốn ta còn một chút thưởng thức ngươi. Đáng tiếc ngươi lại không biết trân quý.” Nam nhân tóc đỏ lộ ra vẻ tiếc hận, lắc đầu cảm thán: “Tuổi còn nhỏ mà đã không biết trời cao đất rộng, ở đây gây tai vạ, sư phụ sư tổ ngươi có biết không?”
Ninh Nhụy Nhụy chen vào mắng: “Ngươi lớn tuổi như vậy mà còn nhuộm tóc màu đỏ, cứ tưởng tuổi thanh xuân phản nghịch của mình còn chưa qua sao? Cha mẹ của ngươi có biết không?”
“Ha ha, nha đầu, ngươi ngược lại miệng lưỡi bén nhọn nhỉ.” Nam nhân tóc đỏ cười lạnh, ánh mắt trở nên tàn nhẫn: “Cha mẹ ta đã chết từ sáu mươi năm trước rồi, bị ta tự tay bóp chết.”
“Vậy thì ngươi không xứng làm người, chỉ xứng làm súc sinh, thậm chí súc sinh cũng không… Hả?” Ninh Nhụy Nhụy nhịn không được mỉa mai, chỉ là lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên nhìn thấy một tay nắm như móc sắt đâm tới người nàng.
Tốc độ quá nhanh, ngay cả nàng cũng không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận