Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2857: Đồ dưới đáy giếng (01)

“Chẳng lẽ ngươi muốn nói láo?” Liễu Vân Mạn nhìn biểu hiện Độc Giác Quỷ Vương, giận dữ hỏi.
“Không dám, không dám.” Độc Giác Quỷ Vương lắc đầu liên tục. Ông ta không phải muốn giấu diếm mà là ông ta không biếtm chỉ biết cười khổ giải thích: “Vấn đề là ta cũng không biết giếng này thông đến đâu. Đây là một cái giếng không đáy.”
Tuyết Khỉ La lên tiếng: “Ta biết nó thông đến đâu.”
“Mau nói đi.” Liễu Vân Mạn biết rõ thực lực của Liễu Mộng, nhưng lại không yên lòng tính tình của nàng. Bên trong giếng nói không chừng còn có nguy hiểm không biết được. Nàng thật sự không yên tâm.
Tuyết Khỉ La đáp: “Hẳn là thông đến cấm địa Vạn Quỷ quật, cũng chính là Thiên Quỷ đàn.”
“Tại sao ngươi biết?” Độc Giác Quỷ Vương khó hiểu nhìn nữ nhi của mình: “Đây là giếng không đáy, từ xưa đến nay chưa từng có ai xuống được dưới đáy.”
“Phụ vương, tại người không chú ý mà thôi.” Tuyết Khỉ La bất mãn nói: “Đám người Cửu biểu ca ở đây mấy tháng, ngoại trừ tra xét ngọn nguồn, bọn họ đã sớm đả thông một thông đạo. Con cũng chỉ là ngẫu nhiên thị sát Thiên Quỷ đàn mới phát hiện được mánh khóe.”
Độc Giác Quỷ Vương cảm thấy hổ thẹn. Ông ta hoàn toàn không nảy sinh nghi ngờ với đám người kia, cũng chẳng chú ý bọn họ ở đây làm gì, chỉ nghe bọn họ nói muốn vớt một bảo vật từ đáy giếng, mà ông ta thì chẳng hứng thú với bảo vật chút nào.
“Thiên Quỷ đàn ở đâu?” Liễu Vân Mạn lười so đo chuyện giữa bọn họ, thúc giục Tuyết Khỉ La: “Ngươi mau dẫn ta đến đó.”
“Đi theo ta.” Tuyết Khỉ La lập tức thảy người bay lên, lướt gấp về phía Nam.
“Ngươi không cần đi theo. Ngươi ở đây canh giữ, phòng ngừa bọn họ lại trốn đến nơi này.” Liễu Vân Mạn dặn dò Độc Giác Quỷ Vương, sau đó đi theo Tuyết Khỉ La.
Độc Giác Quỷ Vương đành phải gật đầu, lập tức gọi một đám quỷ binh quỷ tướng dàn sẵn trận địa đón quân địch.
….
Một bên khác, sau khi nhảy xuống giếng, vị công tử trẻ tuổi và ba lão giả nhanh chóng chìm xuống.
“Có người đi theo đằng sau chúng ta.” Lão giả râu đỏ truyền âm cho ba người kia: “Hình như là nữ nhân kia.”
Lão giả lông mày bị đứt đáp: “Không cần để ý. Chúng ta chỉ cần lặn xuống ngàn trượng, nàng ta sẽ tự động rút lui thôi.”
“Không nhất định, tu vi nàng ta không thấp hơn so với chúng ta.” Lão giả không râu lo lắng truyền âm: “Chi bằng chúng ta giải quyết nàng ta ở đây luôn.”
Công tử trẻ tuổi bất mãn nói: “Chúng ta đã bại lộ, cũng đừng làm mọi chuyện phức tạp lên nữa. Nếu chẳng may giết không chết nàng ta, ngược lại trì hoãn thời gian của chúng ta.”
“Nhưng cũng không thể để nàng ta tùy ý đi theo đằng sau được. Nếu thông đạo vừa mới đào xong dưới sáu ngàn trượng bị bại lộ, chúng ta sẽ trở thành cá trong chậu.” Lão giả râu đỏ suy tính một hồi, lập tức nói: “Ta bày nghi trận, hy vọng có thể ngăn cản được nàng ta một khoảng thời gian.”
“Chúng ta có thể dụ nàng ta xuống đáy giếng. Nếu không có linh lực khổng lồ chèo chống, nàng ta nhất định sẽ chết ở đó.” Công tử trẻ tuổi đưa ra một ý kiến.
Lúc trước, hắn ta mượn sức mạnh của ba lão giả mới xuống được độ cao chín ngàn chín trăm trượng dưới đáy giếng, nhưng hắn ta không chịu được nửa nén nhang ở đó, thiếu chút nữa bị hoàn cảnh cực hàn cực nhiệt khiến cho hình thần câu diệt.
“Các ngươi cảm thấy trốn được sao?” âm thanh của Liễu Mộng đột nhiên vang lên bên tai, thiếu chút nữa dọa bọn họ đến hồn phi phách tán.
Bốn người quay đầu lại, đột nhiên phát hiện Liễu Mộng cách bọn họ chỉ khoảng trăm bước, một lát nữa sẽ đuổi kịp.
Lão giả râu đỏ kinh ngạc không thôi: “Đây chính là giếng Thủy Ma, thủy tính cực hàn lại cực nhiệt. Nàng ta xuống nước nhưng không hề bị ảnh hưởng?”
“Đơn giản nàng ta đang ráng chống đỡ mà thôi.” Lão giả lông mày bị đứt phỏng đoán: “Nhất định nàng ta đang tập trung linh lực đuổi kịp chúng ta, sau đó bắt chúng ta lại, nhanh chóng mang lên bờ.”
Lão giả không râu cũng tán thành phán đoán này, nhưng vẫn lo lắng: “Bất kể thế nào, nữ nhân này uy hiếp quá lớn đối với chúng ta. Chúng ta nhất định phải nhanh chóng giải quyết.”
“Được rồi, các ngươi đi trước, ta dụ nàng xuống đáy giếng.” Lão giả râu đỏ quyết định rất nhanh, không tiếp tục do dự nữa.
Ba người khác cũng không già mồm, lập tức gia tăng tốc độ lặn xuống, bơi về thông đạo bọn họ đào được trước đó, chỉ để lại một mình lão giả râu đỏ ứng đối Liễu Mộng.
“Này, tại sao các ngươi lại chia nhau chạy như thế?” Liễu Mộng bơi đến gần lão giả râu đó, lấy làm lạ hỏi.
“Yêu nữ ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Vì sao ngươi cứ âm hồn bất tán theo sát chúng ta.” Lão giả râu đỏ truyền âm gầm thét.
Liễu Mộng cười nói: “Các ngươi trốn, ta đương nhiên muốn bắt lại rồi. Hơn nữa, các ngươi khẳng định mình không có vấn đề, không bắt các ngươi về, làm sao ta có thể giao phó với Mạn Mạn và mấy người Thanh Nhã chứ.”
“Ta chẳng biết ngươi đang nói gì nữa.” Lão giả râu đỏ hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Mộng: “Nếu ngươi đã muốn tìm chết, lão phu thành toàn cho ngươi.”
Liễu Mộng nghe xong, không khỏi cao hứng: “Quá tốt rồi, đây là lần đầu tiên ta đánh nhau dưới nước. Ngươi tốt nhất đừng thua quá nhanh, nếu không, chuyện sẽ mất vui.”
Lão giả râu đỏ chưa từng gặp qua người nào như Liễu Mộng, nhất thời không biết đối phương đang gây hấn hay là đang châm chọc, đành phải làm ra vẻ tốt bụng khuyên can: “Nơi này chính là giếng Ma Thú, nước hồ lúc nóng lúc lạnh. Với linh lực của ngươi, hoàn toàn không chống đỡ được bao lâu đâu, lão phu khuyên ngươi nên ngoan ngoãn trở lại bờ, đừng vứt bỏ tính mệnh của mình như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận