Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3563: Ta đã giết, ngươi cũng đã chết

“Ta cho ngươi đi sao?”
Giữa ngón tay Hạ Thiên sáng lên một cây ngân châm, bắn tới nam nhân mặc kim y.
Đinh.
Một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện chém rụng ngân châm Hạ Thiên bắn ra.
Hai bóng người rơi xuống trước mặt Hạ Thiên.
Một nữ nhân cầm trong tay một con dao ngắn, đặt vào cổ họng lão đạo sĩ.
Người còn lại chính là đại ca của Nhiếp Tiểu Lý, Nhiếp Côn Bằng.
“Hạ Thiên, đối thủ của ngươi là ta.” Nhiếp Côn Bằng cầm thanh phong dài ba thước trong tay, bày ra một tư thế thật đẹp trai, đứng quay lưng về phía Hạ Thiên: “Mặc dù Tiểu Lý thích ngươi nhưng ngươi và Nhậm tiên sinh là địch, ta không thể không giết ngươi.”
“Ngươi nói giống như ngươi có thể giết được ta.” Hạ Thiên thản nhiên nói: “Nếu ngươi không phải anh trai vợ tiếp viên hàng không, ta đã sớm xử lý ngươi ở khách sạn rồi.”
Nhiếp Côn Bằng mỉm cười, nhấc kiếm chỉ vào Hạ Thiên: “Cuồng vọng phải cần vốn liếng. Nếu ngươi có thể đỡ ta ba kiếm, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
“Nể mặt vợ tiếp viên hàng không, ta nhường ngươi mười chiêu.” Hạ Thiên nói: “Nhanh lên đi, đừng lãng phí thời gian của ta.”
“Đúng là chấp mê bất ngộ, nói cái gì cũng vô dụng thôi.” Nhiếp Côn Bằng lắc đầu thở dài: “Vậy ta chỉ có thể giết ngươi. Có gì sau đó ta sẽ nói tiếng xin lỗi Tiểu Lý vậy.”
Một bên khác, Tình Ma tiểu tỷ tỷ có chút không kiên nhẫn nói với Nhiếp Côn Bằng: “Đừng nói nhảm nữa, mau giết hắn đi. Ta cho ngươi mười phút, đừng lãng phí thời gian, cẩn thận kẻo rơi vào kết quả giống Lực Ma.”
“Không cần mười phút, mười giây là đủ.” Nhiếp Côn Bằng hừ nhẹ một tiếng, vung mạnh thanh kiếm, kiếm khí lũ lượt bổ tới Hạ Thiên.
Hạ Thiên cũng không vội, thậm chí còn ung dung nói: “Ta chỉ cần ba giây là có thể xử lý ngươi.”
“Ngươi không thể.” Nhiếp Côn Bằng thừa dịp Hạ Thiên tránh kiếm khí, trong nháy mắt đã vọt đến trước mặt hắn, một kiếm xuyên qua ngực: “Lúc này mới kiếm thứ hai mà ngươi đã thua.”
Hạ Thiên mở to mắt, không thể tin được chỉ vào Nhiếp Côn Bằng: “Ngươi, ngươi…”
Đáng tiếc, lời còn chưa nói hết, cả người đã bị Nhiếp Côn Bằng đạp bay ra ngoài.
“Chẳng có gì hơn.” Nhiếp Côn Bằng có chút thất vọng, lắc đầu cảm thán: “Ta vốn tưởng rằng có cơ hội thi triển kiếm kỹ, xuất ra toàn lực, kết quả còn chưa bắt đầu đã kết thúc.”
Một âm thanh lười biếng có chút tán đồng vang lên bên cạnh: “Đúng là đã kết thúc.”
“Cái gì?” Nhiếp Côn Bằng nghe được âm thanh này, không khỏi sợ hãi cả kinh. Hắn ta quay đầu nhìn lại, phát hiện Hạ Thiên đang ngồi trên một gốc cây cười hì hì nhìn hắn ta.
“Không thể nào?” Nhiếp Côn Bằng nhìn người bị hắn ta một kiếm xuyên thủng, chính là nữ nhân tên Tình Ma: “Đây chính là Di Hình Hoán Ảnh?”
Hạ Thiên lắc đầu: “Di Hình Hoán Ảnh cấp thấp quá, hơn nữa ta chẳng thèm sử dụng thứ đó.”
“Chỉ là trò xiếc.” Nhiếp Côn Bằng cũng không còn hoảng hốt, lạnh giọng cười một tiếng: “Chỉ là loại trò vặt này không còn có lần sau.”
“Có hay không không do ngươi nói, là do ta nói.” Hạ Thiên mỉm cười, nhưng tiếng cười vừa dứt, cả người đã bị chém thành hai nửa.
Cũng may chỉ là một tàn ảnh.
Hiển nhiên Hạ Thiên đã dự đoán được Nhiếp Côn Bằng muốn làm gì.
Nhưng một giây sau, Hạ Thiên vừa mới xuất hiện, kiếm của Nhiếp Côn Bằng đã đâm qua.
“Ta đã đoán được ngươi sẽ xuất hiện ở đây.” Gương mặt Nhiếp Côn Bằng nở nụ cười như ý, thoáng nhìn mũi kiếm dính máu tươi, cười đến xán lạn.
Lúc này, Nhiếp Côn Bằng đã dự đoán được Hạ Thiên muốn làm gì.
“Đáng tiếc ngươi hoa mắt rồi.” Giọng nói của Hạ Thiên vang lên sau lưng Nhiếp Côn Bằng: “Đó không phải máu.”
Nhiếp Côn Bằng giật mình, trở tay đánh một kiếm, lại là tàn ảnh.
Cứ lặp đi lặp lại.
Một lát sau, Hạ Thiên rốt cuộc ngừng lại, có chút nhàm chán ngáp một cái: “Được rồi, mười chiêu đã xong, ngươi còn thừa lại ba giây để đào mệnh.”
“Ngươi dùng thân pháp gì?” Nhiếp Côn Bằng cũng không vội vã chạy trốn, cấp thiết muốn biết một điều: “Vì sao ta luôn không đuổi kịp ngươi? Ta học chính là Phù Không Nhất Lược, thân pháp truyền thừa đỉnh cấp của Hoàng Sơn phái.”
Hạ Thiên cười nói: “Ta học chính là Phiếu Miểu Bộ, còn có Chỉ Xích Thiên Nhai, ngươi có nghe qua chưa?”
“Chưa hề nghe qua.” Nhiếp Côn Bằng lập tức nói: “Hẳn sư phụ của ngươi cũng đến từ dị giới?”
“Ngươi đoán đúng, nhưng đáng tiếc không có phần thưởng.” Hạ Thiên nhếch miệng.
Nhiếp Côn Bằng buông kiếm: “Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.”
“Đừng nói nghe hàm súc như vậy, ngươi đã thua.” Hạ Thiên nhấn mạnh.
“Đúng, ta thua.” Nhiếp Côn Bằng ngạo nghễ nói: “Mạng của ta, ngươi cứ việc lấy.”
Hạ Thiên hờ hững đi ngang qua người Nhiếp Côn Bằng, lời gì cũng không nói.
“Vì sao ngươi không giết ta? Chẳng lẽ vì Tiểu Lý sao?” Nhiếp Côn Bằng gọi Hạ Thiên, bi phẫn quát: ‘Ta không cần ngươi thương hại, mau giết ta đi.”
Hạ Thiên không quay đầu lại: “Ta đã giết, ngươi cũng đã chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận