Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3962: Lão nương là hoàng hoa đại khuê nữ

“Vừa rồi các người có cảm giác hay không…”
Gương mặt xinh đẹp của Lam Y Nhân hiện lên sự kinh hoảng, hỏi những người khác: “Chính là xuất hiện trong nháy mắt, liên quan đến tình huống chiến đấu bên ngoài?”
Nàng không dám nói ra dự cảm xảy ra với Hạ Thiên, đành phải lập lờ.
Những người khác nhìn nhau, hiểu Lam Y Nhân nói gì, bởi vì vừa rồi trong đầu bọn họ cũng thoáng hiện lên dự cảm bất thường.
“Có phải Hạ Thiên xảy ra chuyện rồi không?”
Ninh Nhụy Nhụy có chút không kiên nhẫn được nữa: “Không được, ta muốn xuống dưới.”
Tô Bối Bối lập tức phụ họa: “Ta cũng đi.”
Lam Y Nhân và Dương San thấy vậy, tất nhiên cũng không muốn ở lại, cả hai đều đứng lên.
“Tất cả đừng động.”
A Cửu mặt không đổi sắc: “Hạ Thiên làm sao mà xảy ra việc được. Hơn nữa còn có Y Y tỷ đang ở dưới đó. Có tỷ ấy, Hạ Thiên sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Y Y tỷ đến?”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Tô Bối Bối khẽ gật đầu.
Mặc dù có đôi khi nàng không quen với cách nói chuyện và hành động của Y Tiểu m, nhưng nàng không thể không thừa nhận, trong mười hai năm qua, Y Tiểu Âm trưởng thành nhanh nhất, nàng đã có chút không đuổi kịp.
“Bây giờ chúng ta còn có việc quan trọng hơn cần làm.”
A Cửu tiếp tục nói: “Nếu thành công, đó mới là sự trợ giúp lớn nhất đối với Hạ Thiên.”
Lam Y Nhân suy nghĩ một chút, trong nháy mắt bị thuyết phục: “Vậy chúng ta tiếp tục đi.”
Lúc này, Dương San lại hơi do dự: “Tuy nhiên, cảm giác vừa rồi là như thế nào?”
“Đúng vậy, có chút rất không thích hợp.”
Tô Bối Bối kịp phản ứng: “Vì sao chúng ta đồng thời dự cảm được Hạ Thiên xảy ra chuyện?”
Ninh Nhụy Nhụy ngược lại có chút không hiểu, vô thức nói một câu: “Chẳng lẽ bởi vì chúng ta là nữ nhân của Hạ Thiên sao?”
“Ngươi đừng có nói lung tung. Ta còn chưa phải. Lão nương ta là hoàng hoa đại khuê nữa đấy.”
Tô Bối Bối có chút mập mờ nhìn Ninh Nhụy Nhụy, sau đó hỏi: “Chẳng lẽ ngươi đã là rồi? Tên sắc lang đó ăn hết ngươi từ lúc nào thế?”
Ninh Nhụy Nhụy hơi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng giải thích: “Ta, ta không phải. Ta còn chưa có. Bối Bối tỷ, ngươi không nên nói bậy bạ.”
“Điều này quả thật có chút kỳ quái.”
A Cửu không khỏi nghi ngờ: “Chúng ta và Hạ Thiên cũng không ký kết bất kỳ minh ước thần thức nào, không có lý gì chúng ta lại cùng cảm nhận được loại tin tức đó.”
Dương San thuận miệng nói: “Bình thường người thân chúng ta xảy ra chuyện, chúng ta cũng có loại cảm ứng này sao?”
“Loại cảm ứng không hiểu, chưa quen thuộc, lại mơ hồ.”
A Cửu lắc đầu, phủ nhận suy đoán này: “Vừa rồi, dự cảm đó chuẩn xác tiến vào đầu chúng ta, ta thậm chí hoài nghi không chỉ chúng ta, những người ở nơi khác hẳn cũng cảm giác được.”
“Được rồi, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ chuyện này.”
Tô Bối Bối cảm thấy chuyện này càng nói càng mơ hồ: “Nếu tạm thời nghĩ không ra, vậy thì không nghĩ nữa, chính sự quan trọng hơn.”
“Đúng, làm chính sự trước.”
A Cửu cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng: “Về phần Hạ Thiên bên kia, để ta cho người ra ngoài điều tra một chút xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Không bao lâu sau, A Cửu gọi Tiêu Diễm Diễm đến, dặn dò nàng: “Hạ Thiên và người ta đang chiến đấu ở núi tuyết, ngươi dẫn một số người ra ngoài xem tình huống như thế nào. Nếu có thể giúp được thì giúp. Nếu không giúp được, chúng ta cứ đứng bên cạnh quan chiến là được.”
“Được, việc này cứ giao cho ta.” Tiêu Diễm Diễm lập tức lĩnh mệnh.
Khi còn ở đảo Sương Nguyệt, Tiêu Diễm Diễm đã lấy lòng Hạ Thiên. Về sau, trong cuộc thí luyện Tiểu Tiên Giới, nàng trực tiếp đầu nhập vào Hạ Thiên, từ đó có được địa vị không thấp ở Tiểu Tiên Giới, cũng là Thiên giới bây giờ, trở thành tâm phúc của A Cửu.
Sau khi lĩnh mệnh, Tiêu Diễm Diễm lập tức rời khỏi Thiên Ngoại Thiên.
“Chúng ta cũng tranh thủ thời gian đi.”
A Cửu thu lại ánh mắt và suy nghĩ loạn thất bát tao, nói với bốn nữ nhân khác: “Liên quan đến việc khởi động trận pháp, còn có trình tự vận chuyển, vừa rồi ta cũng đã nói cho mọi người biết. Bây giờ bắt đầu đi.”
Lúc này, nữ nhân váy dài bên trong Tứ Tượng Trận cũng đang liều mạng giãy dụa. Nàng ta tuyệt không cam tâm nàng ta lại bị một đám nữ nhân cảnh giới thấp đè ép như thế.
Mặc dù cũng không rõ ràng lắm trận pháp này dùng để làm gì, nhưng tuyệt đối không thể ngồi đó chờ chết.
Đúng vào lúc này, toàn bộ trận pháp chậm rãi phát sáng.
Một luồng ánh sáng trong trẻo hội tụ lại, sau đó bay vào trong đầu nữ nhân váy dài.
Nữ nhân váy dài ngạc nhiên phát hiện đầu óc của mình trở nên mơ hồ, không chịu sự khống chế của nàng ta, tinh thần không khỏi rơi vào bối rối.
Chỉ hơi do dự nửa giây, nàng ta cắn nát đầu lưỡi, dự định hy sinh một nửa tu vi để phá trận.
Bành.
Trong trận pháp, giống như liên thông một đập nước, dòng nước cuồn cuộn, vô cùng mênh mông đánh thẳng vào bốn vách tường Tứ Tượng Trận.
Phốc.
Bốn nữ nhân chiếm bốn góc cảm giác ngực như cứng lại. Trận pháp nhận được xung kích sẽ phản hồi đến người các nàng.
Dương San chịu không nổi đầu tiên, trực tiếp phun ra một ngụm máu.
“Ngươi không sao chứ?”
A Cửu nhìn thấy, lập tức bước đến phía sau lưng nàng, dán một lá bùa vào sau lưng nàng.
Dương San lập tức cảm nhận được một dòng nước ấm tràn vào cơ thể, cảm giác tắc nghẽn khó chịu trong nháy mắt giảm bớt hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận