Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2939: Vạn Quỷ Uyên

Người đến là một chàng thanh niên còn rất trẻ, nhìn qua cũng chỉ khoảng hai mươi, gương mặt anh tuấn. Khi nói chuyện, biểu hiện vô cùng quang minh lỗi lạc.
“Ngươi là ai? Từ đâu đến?” Nam tử mày rậm nhìn người đến, không khỏi cau mày: “Nam nhân Bạch Hạc Sơn đã bị giết sạch rồi mới đúng chứ?”
Người thanh niên giơ thanh bội kiếm trong tay lên, lớn tiếng quát: “Bổn công tử là Vũ Tễ Nguyệt Linh Quy phái, phụng sư mệnh đến trợ giúp Bạch Hạc phái. Ngươi đã làm gì Bạch Hạc phái?”
Nam tử mày rậm nghe xong, không khỏi nở nụ cười trêu tức: “Ngươi đến muộn rồi. Bạch Hạc phái từ Đường chủ trở lên đều đã bị giết sạch, nam cũng không lưu lại một người, chỉ còn mười tiểu nương tử này mà thôi.”
“Các ngươi đúng là không bằng súc sinh.” Vũ Tễ Nguyệt vô thức nói ra lời trong lòng, cũng may mà hắn ta còn dừng kịp: “Đã như vậy, bổn công tử đành phải giết các ngươi báo thù cho Bạch Hạc phái.”
Nam tử mày rậm không kiên nhẫn, khoát tay nói: “Được rồi, ta bày trận ở đây cũng không phải câu dẫn loại sâu kiến như ngươi. Chưởng môn Linh Quy phái cũng có chút giao tình với ta, ngươi muốn giữ mạng sống thì mau cút đi.”
Vũ Tễ Nguyệt lạnh giọng trả lời: “Hừ, ngươi mắng ai là sâu kiến? Hôm nay, bổn công tử nhất định phải giết ngươi.”
“Ngươi muốn làm đại hiệp?” Nam tử mày rậm nhếch miệng, khinh thường nói: “Hay là trong đám nữ nhân này có tiểu tình nhân của ngươi?”
Trong trận pháp, nữ nhân lớn tuổi nhất bỗng trừng mắt với Vũ Tễ Nguyệt: “Bạch Hạc phái chúng ta chết thì chết, có bị diệt môn cũng không cần Linh Quy phái các ngươi đến cứu. Ngươi mau cút đi.”
Nam tử mày rậm mỉm cười: “Tiểu tử, ngươi có nghe hay không, bọn họ đâu cần ngươi cứu.”
“Bọn họ tất nhiên là bị ngươi uy hiếp rồi.” Vũ Tễ Nguyệt cũng không bị nữ nhân kia quát lui, chỉ lạnh lùng nhìn nam tử mày rậm: “Chỉ cần giết các ngươi, bọn họ tất nhiên sẽ được an toàn.”
“Ha ha, rất có chí khí.” Nam tử mày rậm mỉm cười nói: “Ở đây có một trăm hai mươi Vạn Hỏa giáo đồ, nhưng tu vi bọn họ quá thấp, xác thực không đáng để lo. Mục tiêu của ngươi chắc chỉ có ta, vậy ngươi có lòng tin giết chết ta hay không?”
Vũ Tễ Nguyệt cũng không trả lời, chỉ rung trường kiếm trong tay, lắc mình đâm vào cổ họng nam tử mày rậm.
“Cút sang một bên.” Nam tử mày rậm lười nói tiếp, tiện tay vỗ một chưởng về phía Vũ Tễ Nguyệt, trường kiếm bị cắt thành hai đoạn.
“Không thể nào?” Vũ Tễ Nguyệt ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn không cách nào tiếp nhận thảm bại này.
“Cho nên, loại tiểu tử ngu xuẩn như ngươi đúng là hết thuốc chữa, cũng không cân nhắc thực lực của mình mà đã đến cứu người.” Nam tử mày rậm trào phúng, đưa tay vỗ vào khí hải Vũ Tễ Nguyệt, sau đó gọi hai giáo chúng đến: “Mau ném tiểu tử này vào trong trận pháp đi.”
Rất nhanh, Vũ Tễ Nguyệt đã trở thành người mặc cho người ta chém giết, bị ném vào trong trận.
“Xin lỗi, ta không thể cứu được các ngươi ra ngoài.” Vũ Tễ Nguyệt chán nản nói, hơi áy náy cúi thấp đầu trước ngực.
Lúc này, nữ nhân lớn tuổi nhất thở dài, thay đổi thái độ, hơi oán trách: “Võ công tử, ngươi thật sự quá lỗ mãng. Tuy ngươi có lòng tốt, nhưng làm việc cũng không cân nhắc. Nếu ngươi muốn cứu người, ngươi nên tận lực lan truyền tin tức ra ngoài, dẫn các môn phái khác đến cứu cùng.”
Vũ Tễ Nguyệt hối hận không thôi, cảm thấy hắn ta làm việc đích thật rất ngu xuẩn: “Là ta…”
“Bạch sư tỷ, tỷ đừng nói như vậy. Dù sao Vũ công tử cũng là vì muốn cứu chúng ta mà…” Một thiếu nữ mỹ mạo bên cạnh không nhịn được liền thuyết phục.
Mấy thiếu nữ khác dường như cũng quên mất tình cảnh của mình, vội thay Vũ Tễ Nguyệt nói chuyện, hoàn toàn không tán đồng thái độ của Bạch sư tỷ.
Bạch sư tỷ thở dài bất đắc dĩ. Những thiếu nữ này một chút cũng không hiểu chuyện, vừa nhìn thấy nam tử anh tuấn lập tức quên sạch hiểm cảnh của mình.
“Được rồi, ta cho các ngươi cơ hội sống sót cuối cùng.” Nam tử mày rậm đợi thêm một lát, không thấy có ai đến, hắn ta lập tức nói với những người bên trong trận: “Chỉ cần các ngươi giao Vân Bảo Phượng ra, ta có thể tha cho các ngươi một con đường sống. Bằng không, ta sẽ khởi động trận pháp, ném các ngươi vào Vạn Quỷ Uyên, từ đó sống không bằng chết, vạn kiếp bất phục.”
Bạch sư tỷ mắng to: “Ngươi muốn giết thì cứ giết. Nhưng muốn từ miệng chúng ta moi ra tin tức, ngươi đúng là si tâm vọng tưởng.”
“Bạch Bảo Lam, ngươi tốt xấu cũng đã sống hơn ba mươi năm, vị gì cũng đều hưởng qua, chết cũng không đáng tiếc.” Nam tử mày rậm cười nhẹ: “Nhưng những sư muội này của ngươi cũng chỉ là tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi, nhân sinh còn chưa bắt đầu. Ngươi nhẫn tâm để sinh mệnh như hoa tươi của bọn họ tàn lụi sao?”
Bạch sư tỷ nhìn thoáng qua các sư muội của mình, quả nhiên gương mặt người nào cũng hiện lên khát vọng cầu sinh, hiển nhiên bọn họ không muốn chết.
Nam tử mày rậm cảm thấy vô cùng thú vị, lẳng lặng nhìn thần thái biến hóa của từng người: “Ai nói trước, người đó có thể sống. Ta cho các ngươi mười giây để cân nhắc.”
“Ngươi đừng uổng phí công sức nữa.” Bạch sư tỷ sợ những thiếu nữ này bị dụ hoặc, lập tức quả quyết từ chối: “Ta không ngại nói cho ngươi biết, Vân đại tiểu thư đã sớm chạy đến Lam Kinh. Nói không chừng mấy ngày nay đã cùng với người của Phiếu Miểu tiên môn đến đây giết chết đám yêu tà các ngươi.”
“Cho dù ngươi nói là sự thật, đến lúc đó các ngươi cũng đã chết sạch rồi.” Nam tử mày rậm một chút cũng không nôn nóng, mỉm cười nói với thủ hạ của mình: “Mở trận pháp, để bọn họ nếm thử sự lợi hại của nó.”
“Rõ.” Tất cả giáo chúng gật đầu đồng thanh, sau đó đổ mực máu vào các khớp nối của trận pháp.
Mực máu hợp cùng một chỗ, trận pháp lập tức khởi động. Mực máu nhanh chóng được chưng thành một lớp sương mù mỏng nhạt. Mặt đất cũng chậm rãi biến thành một cái ao, bên trong tràn ngập bùn nhão sền sệt, tanh hôi.
“A!” Một đệ tử Bạch Hạc phái bỗng kêu lên sợ hãi: “Có, có thứ gì đó đang sờ ta.”
Tất cả những người còn lại cúi đầu xuống, trong nháy mắt ai nấy đều bị dọa đến hồn phi phách tán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận