Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2523: Cắn mãi không buông làm gì?

Cửa phòng bị người ta thô bạo đẩy ra, một tiếng hừ lạnh vang lên: “Thằng kia, mày mắng ai là rác hả!”
Hạ Thiên và Dương San không khỏi nhìn ra phía cửa, chỉ thấy một nam nhân trung niên mặt toàn là thịt, mỡ núng na núng nính, dẫn theo bốn vệ sĩ từ từ tiến vào.
“Cậu họ, cậu đến rồi!” Nữ nhân mập mạp nhìn thấy người đến lập tức nhào qua, khóc lóc nói: “Hai người này bắt nạt cháu, cậu nhất định phải trút giận giúp cháu!”
“Yên tâm đi, cậu sẽ giáo huấn bọn họ.” Nam tử hung dữ trong miệng ngậm cây xì gà, liếc nhìn Hạ Thiên rồi lại nhìn Dương San, ánh mắt không khỏi sáng lên.
Dương San có chút tức giận, giải thích nói: “Chúng ta không bắt nạt nàng, chỉ đang theo lệ thường hỏi thăm về tin tức của du khách mất tích, nhưng nàng lại không hợp tác.
“Ngươi chính là Dương San tiểu thư nhỉ.”
Nam tử kia cắn khói, vừa cười vừa nói: “Công tử chúng ta đào ngươi mấy lần, kết quả ngươi lại đều từ chối, thật sự không nể mặt nhau.”
Dương San tỏ vẻ không vui, hờ hững nói: “Vị tiên sinh này, trước hết ta không biết công ty ngươi là công ty nào, tiếp theo chúng ta đang nói đến việc du khách mất tích của Lưu Yến tiểu thư.”
“Ha ha, quả nhiên giống như Yến tử nói, ngươi đúng là rất biết giả vờ.” Nam tử kia cười khẩy, tay trái kẹp điếu xì gà, nhả vài vòng khói, “Ta là Liêu Đông Hùng, phó tổng giám đốc của tập đoàn du lịch Thiên Nhai Bàn, trong huyện Thanh Mộc này còn chưa có ai dám không nể mặt ta, ngươi lại rất có dũng khí đấy.”
Dương San nhăn mày, nàng từng nghe về người này rồi, một nhân vật mới xuất hiện ở huyện Thanh Mộc mấy năm gần đây, nghe nói tay mắt thông thiên, thế lực hùng hậu, nếu như không phải tập đoàn Thần Y ảnh hưởng rất sâu ở đây, có khi công ty du dịch Thanh Phong đã sớm bị người này nuốt rồi.
Nữ nhân mập mạp cũng vội đổ thêm dầu vào lửa: “Cậu họ, vừa nãy bọn hắn còn nói xấu cậu kìa, đúng là không để cậu vào mắt.”
“Ha ha, hôm nay khéo thật.” Trong khe mắt hơi nheo lại của nam tử hung dữ lộ ra vài tia ô uế, miệng lại thờ ơ nói: “Ta đích thân mời ngươi, chỉ cần ngươi qua đó làm thư ký cho ta, đảm bảo lương gấp đôi.”
Nữ nhân mập mạp nghe vậy có chút không vui, chỉ là không dám lộ ra.
“Liêu tiên sinh, ta sẽ không đến công ty của các ngươi.” Dương San vẫn từ chối, trước đó bởi vì Thanh Phong Sơn, bây giờ lại vì nàng đã là nữ nhân của Hạ Thiên.
“Ta thật sự không hiểu, cái công ty rách nát này có cái gì tốt.” Nam tử thất vọng lắc đầu, không rõ nói: “Cho dù sau lưng có tập đoàn Thần Y thì ngươi cũng không dính được chút ánh sáng gì đâu, cần gì kiếm tiền khổ thế?”
Dương San mỉm cười, lắc đầu nói: “Liêu tiên sinh, ta sẽ không đổi việc đâu, ngươi đừng lãng phí nữa.”
“Ta nói lại một lần nữa, bây giờ vấn đề cần xử lý phải là về việc du khách mất tích.”
“Chúng ta cần tìm được người mà Lưu Yến dẫn đường.”
“Ngươi bớt tỏ vẻ đấy đi.” Nữ nhân mập mạp thấy Dương San từ chối cậu họ nàng, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng nói: “Cậu họ đừng nghe nàng nói, nàng muốn đẩy việc này lên người cháu, sau đó hãm hại công ty chúng ta.”
Nam tử hung dữ trấn an nữ nhân mập mạp: “Yến tử, cháu yên tâm, cháu sẽ không có việc gì đây, có cậu ở đây thì không ai có thể làm gì cháu.”
Dương San cảm thấy hai người này đúng là thân thích, dáng vẻ vô lý gây rối chẳng lệch đi đâu được: “Liêu tiên sinh, Lưu tiểu thư, ta không muốn truy cứu trách nhiệm của ai, ta chỉ muốn tìm được hai du khách mất tích đó thôi.”
“Vậy ngươi đi tìm đi, cắn mãi ta không buông làm gì.” Nữ nhân mập mạp bất mãn nói.
Dương San không ngại giải thích: “Ta đã đến đỉnh núi rồi, nhưng không tìm được hai du khách kia. Cho nên khả năng là bọn họ bị lạc trong quá trình leo núi.”
“Chỉ có để Lưu Yến đi dọc theo con đường này, như thế hy vọng tìm được người mới lớn hơn.”
Trước đó Dương San đã điều tra qua đỉnh núi và sườn núi, mặc dù không tìm thấy bất kỳ dấu vết gì, nhưng lại phát hiện khe hở kỳ lạ ở sườn núi, tuy nàng không biết đó là cái gì, chỉ là cảm thấy khí tức xa lạ vừa quỷ dị vừa nguy hiểm, nàng nhớ tới một ít truyền thuyết trong dân gian gần đây lưu truyền ở Thanh Phong Sơn, suy đoán có thể là thứ đồ của dạng vòng xoáy thời gian.
Nếu như du khách mất tích thật sự bị cuốn vào vòng xoáy thời gian, thế thì đã vượt qua phạm vi năng lực của nàng, cho nên nàng gọi điện cho Hạ Thiên, ngoài ra nàng cũng phải làm rõ tuyến đường lên núi của hai du khách kia, thuận tiện dọc theo đường đi tìm kiếm dấu vết tiến vào vòng xoáy thời gian.
“Việc này giao cho cảnh sát là được rồi.” Nam nhân vẻ mặt hung tợn cười khẩy, “Ta rất quen thuộc Mã bộ trưởng ở đây, có cần ta điện cho không?”
Dương San cau mày, hoàn toàn mất đi ý tứ giao tiếp với hai người này, nàng nói với Hạ Thiên: “Chồng à, ta không muốn ở đây lãng phí thời gian nữa, chàng giúp ta tìm hai du khách mất tích đi.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Sớm nói có phải tốt không, nàng phí lời làm gì với đám đần này!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận