Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2766: Trên cả Độ Kiếp kỳ

Kim Phi Bằng nghe thấy lời này của Hạ Thiên không khỏi cười to, ngay cả máu đen ở khéo miệng cũng không thèm lau: “Sớm nghe nói Hạ Thiên ngươi cuồng vọng cực kỳ, bây giờ mới thật sự được thấy.”
“Còn trên cả Độ Kiếp kỳ nữa, chỉ sợ cả cái địa cầu này chưa chắc có một tu tiên giả Độ Kiếp kỳ.”
“Thế chỉ có thể chứng minh các ngươi là ếch ngồi đáy giếng.” Hạ Thiên bĩu môi, “Phần lớn bà vợ của ta đã sớm là Độ Kiếp kỳ rồi, chỉ là lười khoe khoang với bên ngoài mà thôi.”
“Quả nhiên muốn diệt cái khác, trước hết phải khiến nó cuồng vọng.” Kim Phi Bằng ổn định tinh thần, miễn cưỡng áp chế vết thương trong cơ thể, “Hạ Thiên, Triệu Thanh Thanh, các ngươi đúng là đã mắc bệnh rồi, chẳng trách làm người càng ngày càng không kiêng kỵ, nỗi lo của các lão đại nhân quả thật không sai, loại phần tử nguy hiểm như các ngươi cần phải sớm diệt trừ.”
“Đồ đần đúng là nghe không hiểu tiếng người.” Triệu Thanh Thanh lắc đầu, “Vậy cũng không thể nói lời thừa thãi với ngươi, Long Thần Điện của các ngươi vẫn lên thẳng tay xóa bỏ mới tốt.”
Kim Phi Bằng hừ lạnh một tiếng: “Khẩu khí lớn nhỉ! Ngươi cho rằng Long Thần Điện là chốn nào, ngươi nói hủy diệt là hủy diệt sao?”
“Nếu như chỉ với ngần này người thì hủy diệt là cái nhấc tay thôi.” Triệu Thanh Thanh hờ hững nói.
“Xem ra ngươi biết hơi ít về Long Thần Điện chúng ta rồi.” Kim Phi Bằng mỉm cười, ý vị thâm trường cười mỉm cuồi: “Chờ đến khi các ngươi gặp chiến thần ở rể của Long Thần Điện, còn có cả hắc y Long Thần, chỉ sợ sẽ thay đổi cách nói thôi.”
“Hắc y Long Thần? Chưa từng nghe qua.”
Triệu Thanh Thanh lẩm bẩm nói, “Ngược lại là chiến thần ở rể đó gần đây như sấm bên tai.”
“Chiến thần ở rể là cái quái gì?” Hạ Thiên có chút nghi ngờ nhìn Triệu Thanh Thanh: “Đồ đần ở đâu vậy mà dám lấy danh hiệu chiến thần?”
Kim Phi Bằng có chút bất ngờ nói: “Hạ Thiên, thế mà ngươi chưa từng nghe qua chiến thần ở rể sao?”
Hạ Thiên không thèm quan tâm: “Ta nhất định phải nghe à?”
“Chỉ là kẻ gần đây nổi tiếng trên mạng, người thường chơi điện thoại đều lướt trúng nhất nhiều video của hắn.” Triệu Thanh Thanh nghĩ tới tính cách của Hạ Thiên, ngoại trừ chú ý với mỹ nữ thì trước giờ hắn đều không quan tâm tới việc khác, thế là giải thích nói: “Gần đây có một người rất hot, ngược lại có chút giống ngươi vào hai mươi năm trước, có không ít người đều nói hắn là bản sao của Hạ Thiên.”
Hạ Thiên bĩu môi nói: “Vậy chính là hàng giả rồi.”
“Cũng không phải.” Triệu Thanh Thanh từ tốn nói: “Người này gọi là Diệp Nhất Tuyệt, từ núi Tử Vân xuống, thân mang truyền thừa thượng cổ Thái Ất Cửu Châm, sau khi xuống núi liền vào ở rể cho Tô gia ở Kinh thành.”
“Đúng là rất mạnh, hết lần này đến lần khác giả vờ là phế vật ở rể, gần đây gây ra không ít chuyện cười.”
“Có đoàn đội chuyên môn chụp việc của hắn thành video ngắn phát trên mạng, cực kỳ mắc cười.”
“Ngươi nói ai buồn cười?”
Đúng lúc này, trong phòng bỗng dưng vang lên một giọng nói lười biếng.
Triệu Thanh Thanh nghe được âm thanh này không khỏi ngây ngốc, vô thức nhìn về phía Hạ Thiên.
“Không phải ta nói.” Hạ Thiên thuận miệng trả lời.
Triệu Thanh Thanh lập tức phản ứng lại, ánh mắt nhìn về góc nào đó trong phòng, nơi đó không biết từ lúc nào đã nhiều thêm một bóng người.
Người này trông có vẻ cao gầy, tướng mạo bình thường, lại mặc áo sơ mi kiểu cách phổ thông, đôi mày tản phát ra khí tức vừa lừa biếng vừa u buồn, trông có vẻ cực kỳ giống đồ vô dụng.
“Này, Dĩnh tử, ngươi giục gì mà như đòi mạng thế, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Người này bỏ tai nghe xuống, nét mặt có chút buồn bực nói với Lý Phượng Dĩnh: “Ta phải lấy cớ đi mua cơm mới chuồn ra được đấy, nếu như để vợ ta biết thì chắc chắn sẽ mắng ta.”
Lý Phượng Dĩnh lúc này mới tỉnh táo lại, nàng mắng người kia: “Đồ họ Diệp kia, sao bây giờ ngươi mới đến, nếu như làm chậm trễ việc của điện chủ thì ngươi có tin vợ ngươi không còn nữa không!”
Trong mắt người này lóe lên tia sát khí, bên ngoài lại tức giận nói: “Đùa cái gì cũng được, nhưng tốt nhất đừng mang vợ ta ra, bằng không ta làm thịt ngươi.”
“Hai người đó chính là người mà điện chủ muốn chết, bây giờ ngươi ra tay giải quyết bọn họ đi.”
Lý Phượng Dĩnh vội vàng ra lệnh: “Thanh Dương và Tiểu Kiệt đều bị bọn họ hạ độc, ngay cả Kim ca cũng sắp không chống đỡ được rồi.”
“Là một đại mỹ nữ à, đáng tiếc vẫn kém hơn vợ ta.” Người này giương mắt nhìn Triệu Thanh Thanh, sau đó ánh mắt hắn sáng lên.
Hạ Thiên nghe vậy có chút không vui: “Bất kể vợ ngươi là ai, thì đều không đẹp bằng Thanh nha đầu.”
“Ngươi là ai?” Người này bất mãn liếc nhìn Hạ Thiên, “Dám nói vợ ta xấu?” Hạ Thiên trả lời: “Là do đồ đần ngươi nói trước.”
“Ồ, hình như ta biết ngươi là ai rồi.” Người này lộ ra thần sắc bừng tỉnh, hắn nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên: “Ngươi là Hạ Thiên, Hạ trong xuân hạ thu đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ, đúng không?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi là đồ đần nào?”
“Ta à, ta là Diệp Nhất Tuyệt.” Người này cười hì hì tự giới thiệu bản thân, “Diệp trong lá cây, Nhất trong nhất định, Tuyệt trong tuyệt đối.”
“Ừm, quả nhiên không có chút khí thế nào.”
“Có điều chẳng sao cả, chỉ cần cho ngươi biết tay là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận