Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3772: Vì sao các ngươi lại không bị trúng độc?

“Ngươi, lời này của ngươi là có ý gì?”
Bạch Tiểu Tuyết nghe Hạ Thiên nói xong, sắc mặt không khỏi thay đổi, ủy khuất như sắp khóc: “Ta chỉ là chủ của một nhà hàng nhỏ, ta hoàn toàn không biết chuyện của các ngươi. Tại sao các ngươi lại muốn uy hiếp một người vô tội như ta chứ?”
Hạ Thiên nói: “Ai uy hiếp ngươi, ta chỉ thuật lại sự thật mà thôi.”
“Ta chẳng muốn nghe các ngươi nói mò.” Bạch Tiểu Tuyết như phát điên, không còn thái độ khiếp nhược như trước đó, quay người định đi: “Chuyện của các ngươi thì tự các ngươi giải quyết, chẳng có liên quan gì đến ta.”
“Đừng nhúc nhích.” Mặc dù Phá Tà cũng không tin Hạ Thiên, nhưng vẫn chỉ thanh gai nhọn vào cổ Bạch Tiểu Tuyết: “Trước khi sự việc còn chưa biết được rõ ràng, ngươi không thể đi.”
Bạch Tiểu Tuyết như muốn điên lên, quay đầu trừng mắt nhìn Phá Tà: “Hắn bị bệnh tâm thần, ngươi cũng có bệnh sao? Ta chỉ là người bình thường, không biết các ngươi muốn làm gì, cũng chẳng muốn liên lụy vào chuyện của các ngươi. Ta chỉ muốn sống bình yên, kinh doanh nhà hàng của ta thôi.”
“Câm miệng.” Phá Tà nhấn thanh gai nhọn trong tay sâu nửa tấc, rạch một miếng da nhỏ trên cái cổ trắng tinh của Bạch Tiểu Tuyết, một giọt máu rỉ ra: “Nếu không, bây giờ ta làm thịt ngươi.”
Bạch Tiểu Tuyết ngẩn ra, đưa tay sờ cổ của mình, nhìn thấy trong tay có máu, lập tức hét lên.
Phá Tà bị tiếng thét chói tai chấn động đến đau đầu, lập tức quát lớn: “Ta bảo ngươi im…A!”
Nhưng còn chưa đợi hắn ta kịp phản ứng, Bạch Tiểu Tuyết bỗng nhiên nổi bão, một quyền đập trúng huyệt Thái Dương của Phá Tà, đánh cho hắn ta phải hồ đồ.
“Ngươi.” Phá Tà chịu một quyền, rất nhanh lấy lại tinh thần. Lão tử là sát thủ đỉnh cấp, lại bị một nữ nhân tay trói gà không chặt đánh trúng?
Thẹn quá hóa giận, thanh gai nhọn trong tay không chút do dự, thọc thẳng vào người Bạch Tiểu Tuyết.
Bành.
Kết quả, trên mặt hắn ta lại chịu một quyền, phần bụng trúng một cái đầu gối, cả người cong thành con tôm, thức ăn muốn lộn ngược hết trong dạ dày, há miệng nôn sạch Ích Độc Đan đã uống vừa nãy ra ngoài.
“Dám làm rách da của ta? Ngươi có biết nơi này khó chăm lắm không?” Bạch Tiểu Tuyết giống như nổi điên, một trận đấm đá vào người Phá Tà. Mỗi một cú đều lực đạo mười phần nhưng lại không đánh chết người.
Dương San nhìn cảnh tượng trước mắt cũng có thể hiểu ra, Bạch Tiểu Tuyết không phải người bình thường, ít nhất cũng là võ giả.
Che giấu thực lực như vậy, nhất định có mục đích không thể cho ai biết.
Liên tưởng đến những gì Hạ Thiên vừa mới nói qua, Dương San đại khái đoán được Bạch Tiểu Tuyết là người như thế nào.
Dương San quay sang nhìn Hạ Thiên, đang định nói cái gì đó.
Hạ Thiên mỉm cười: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, cái gì cũng không cần nói, cứ xem kịch là được rồi.”
Bên kia, sát thủ đỉnh cấp Phá Tà sắp bị Bạch Tiểu Tuyết đánh chết, cộng thêm Ích Độc Đan bị nôn ra, cả người nhanh chóng khô héo.
“Ích, Ích… Độc Đan của ta.” Thần trí Phá Tà mất hết, chỉ biết há miệng la hét Ích Độc Đan, miệng không ngừng phun ra máu đen.
Lúc này, Bạch Tiểu Tuyết mới thoáng lắng lại lửa giận, sờ lên cái cổ trắng nõn của mình, vết thương đã khép lại, chỉ để lại một cái dấu nhàn nhạt, lúc này nàng mới thở phào một hơi.
“Ngươi nói tại sao ngươi lại rạch da của ta chứ?” Bạch Tiểu Tuyết tức giận đá cho Phá Tà một cước: “Ban đầu, ngươi giết người thì nên dứt khoát, lưu loát một chút. Lấy đầu hai người kia rồi biến đi, nhất định phải ăn cơm gì đó, còn gây chuyện với ta, đúng là không biết sống chết.”
Phá Tà bất lực trả lời, khí tức cũng dần dần yếu đi, thần thái trong mắt đã sắp tắt.
“Đúng là ngớ ngẩn.” Bạch Tiểu Tuyết gắt lên một cái, sau đó nói với Hạ Thiên: “Ngươi mắng đúng lắm, tên sát thủ dở tệ này chỉ là một kẻ ngu ngốc, hơn phân nửa là do lão đại ngu xuẩn của Bạch gia thuê, đúng là ngu như nhau.”
Dương San lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Tuyết: “Vậy ngươi là do ai thuê?”
“Vì sao các ngươi lại không bị trúng độc?” Bạch Tiểu Tuyết cũng không trả lời Dương San, ngược lại hỏi ra nghi vấn của mình: “Thấm Nguyệt Hương là một loại thuốc độc cao cấp mới điều chế ra, các ngươi tuyệt đối không có khả năng có thuốc giải.”
Hạ Thiên ngáp một cái, khinh thường đáp: “Đừng chém gió nữa. Chút độc tính đó, đoán chừng ngay cả con kiến cũng không độc chết được.”
“Thứ đó vốn không dùng để độc chết người.” Bạch Tiểu Tuyết vén tóc ra đằng sau tai, cười nói: “Nó chỉ dùng để cướp đoạt khí huyết, sinh cơ và dung mạo của người khác. Bạch gia đã tập hợp hơn mười vị luyện đan sư đỉnh tiêm, bỏ ra hơn nửa năm mới nghiên cứu ra được, số lượng cực kỳ thưa thớt, mỗi viên có giá trăm vạn.”
Dương San nói: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Rất đơn giản, các ngươi hẳn đã trúng độc, cũng nhất định phải trúng độc. Bằng không, quá lãng phí.” Bạch Tiểu Tuyết nhắm mắt, thần thái âm tàn, ngữ khí lạnh lẽo, hoàn toàn là hai người với người vừa nãy: “Các ngươi trúng độc, ta có thể giảm bớt một số việc, nhưng bây giờ lại trở nên phiền phức.”
Dương San hỏi ngược lại: “Phiền phức gì?”
“Ban đầu, các ngươi trúng độc, đại khái sẽ đánh mất huyết khí sinh cơ, cũng sẽ trở nên xấu một chút, nhưng tốt xấu gì cũng sẽ lưu lại được cái mạng.” Bạch Tiểu Tuyết lắc đầu, có chút tiếc nuối: “Bây giờ các ngươi không có trúng độc, chuyện ta muốn làm cũng không hoàn thành, vậy cũng chỉ có thể cứng rắn, ngươi nói có phiền phức hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận