Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4166: Trước giờ ta chưa từng làm qua chuyện đó

“Chỉ là một số đứa bé phàm nhân mà thôi, chết thì cũng đã chết rồi, có cái gì hiếm lạ chứ.” Kịch Ngạo kinh thường nói, biểu hiện không hề có chút tình cảm nào: “Nếu có một ngày tìm được một nhục thân tương xứng với ta, đến lúc đó bổn tọa cũng có thể thoát khỏi nhà lao này, từ đây trời cao biển rộng mặc cho ta ngao du. Toàn bộ mặt đất chắc chắn sẽ trở thành lãnh địa của bổn tọa.”
Tô Bối Bối lạnh lùng nói: “Ngươi đúng là một tên ác quỷ không hề có nhân tính chút nào.” “Nhân tính? Đó là thứ gì?” Kịch Ngạo hoàn toàn không phật lòng câu nói của Tô Bối Bối, lại còn có chút ngạo nghễ: “Ta là địa tâm Thần tộc, huyết khí của bọn họ có thể kéo dài tính mạng của bốn tọa vốn là vinh quang của bọn họ. Bọn họ chết rồi cũng có thêm mấy phần công đức. Ta còn không bắt bọn họ cảm tạ ta nữa mà.”
Tô Bối Bối nghe xong, không khỏi cảm thấy buồn nôn, liền nói với Hạ Thiên: “Không cần hỏi nữa, cứ thẳng tay giết chết tên ác quỷ này.”
“Vậy thì giết.” Hạ Thiên không quan trọng.
“Khoan đã.” Kịch Ngạo kinh ngạc nói với Hạ Thiên và Tô Bối Bối: “Ta đã thành thật trả lời các vấn đề của ngươi, các ngươi hẳn nên tuân thủ lời hứa cứu ta ra khỏi đây chứ.”
Tô Bối Bối cười lạnh, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường: “Đầu óc của ngươi đúng là không tốt. Chúng ta hứa cứu ngươi từ lúc nào vậy?”
“Không có sao?” Kịch Ngạo mở to mắt, vô cùng kinh ngạc.
Nhưng ông ta vẫn cẩn thận nhớ lại những chuyện vừa rồi. Mấy phút trước, ông ta bị dây leo giày vò đến không chịu được, sau đó khẩn cầu bọn họ cho ông ta một giọt máu để ông ta khôi phục lại.
Tô Bối Bối cho ông ta một giọt tàn huyết, điều kiện là ông ta phải thành thật trả lời mấy vấn đề.
Ngoại trừ cái này ra, Hạ Thiên và Tô Bối Bối xác thực không có bất kỳ hứa hẹn nào với ông ta.
Kịch Ngạo suy nghĩ một chút rồi nói: “Chỉ cần các ngươi cứu bổn tọa ra, bổn tọa có thể ban cho các ngươi sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Ngươi bị nhốt ở đây, còn có sức mạnh gì nữa chứ?” “Bổn tọa là địa tâm Thần tộc, trời sinh âm huyết, có thần lực riêng.” Kịch Ngạo thấy Hạ Thiên dường như không có hứng thú, lập tức khoa trương hơn: “Ta thấy mặc dù các ngươi cũng có chút bản lãnh nhưng vẫn chỉ là phàm nhân. Chỉ cần các ngươi hấp thu một giọt thần huyết của ta, ta cam đoan các ngươi sẽ trở thành bán Thần tộc.”
“Ngươi nhìn Lâm Bắc Thần đi, trước kia cũng chỉ là một tên hòa thượng đầu trọc, nhưng sau khi có được mấy giọt âm huyết của ta, rát nhanh đã thế ép một phương, trở thành thánh tăng chạm tay có thể bỏng. Thậm chí còn trở thành một trong cửu đại thần sứ của Thần Dụ.”
“Quên đi.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Ngay cả ngươi cũng không phải đối thủ của ta chứ đừng nói chi đám thần sứ đó.” Kịch Ngạo nghe xong, lửa giận tăng lên: “Ngươi đang sỉ nhục ta, sỉ nhục Thần tộc của ta. Ngươi chỉ là một phàm nhân, hoàn toàn không xứng nói lời nói này. Có gan ngươi thả ta ra, chúng ta đấu với nhau, xem ai mới là người lợi hại cuối cùng.”
“Phép khích tướng chẳng có chút muối nào cả.” Tô Bối Bối lắc đầu: “Chỉ có ngu ngốc mới bị ngươi lừa mà thôi.”
Nói xong, nàng quay sang nhìn Hạ Thiên: “Ngươi không phải muốn thả ông ta ra, sau đó đánh một trận với ông ta chứ?”
“Đương nhiên là không.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Cái tên ngốc này ngay cả tư cách đánh nhau với ta cũng không có.”
Tô Bối Bối gật đầu: “Vậy thì được, ngươi đừng có bị lừa, đừng có chỉ cần có người nói muốn đánh với ngươi một trận, ngươi hưng phấn, sau đó thả người ta ra đánh nhau với ngươi.”
“Bối nha đầu, nàng đang vu khống ta.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Cho đến bây giờ ta chưa từng làm như vậy.”
“Không có sao?” Tô Bối Bối khịt mũi coi thường: ‘Tự ngươi biết rõ.”
Hạ Thiên cũng lười phản bác, chỉ tiện tay đánh Tô Bối Bối một cái.
“Ngươi làm gì vậy?” Tô Bối Bối giống như con mèo bị hoảng sợ, lập tức nhảy dựng lên, nổi giận trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Cho dù ngươi muốn đánh cũng phải nhìn trường hợp. Đây là nơi của ngươi sao?”
Hạ Thiên bày ra vẻ mặt vô tội: “Bối nha đầu, nàng nói cái gì thế?”
“Được rồi, ta lười so đo với ngươi.” Tô Bối Bối cắn răng, biết nàng có nói sao cũng không nói được rõ ràng với tên lưu manh này, về sau sẽ tìm cơ hội trả thù sau. Kịch Ngạo dưới đáy giếng có chút sốt ruột nói với Hạ Thiên và Tô Bối Bối: “Hai người các ngươi cân nhắc xong chưa. Cho dù các ngươi không muốn sức mạnh thần tộc, vậy ta còn có đồ vật khác có thể cho các ngươi, ví dụ như bí mật liên quan đến Thần tộc, hoặc thần hạch.”
“Im ngay.”
Lúc này, một tiếng quát lớn cắt ngang lời nói của Kịch Ngạo.
Tiếp theo, một sợi dây leo lướt ngang đến, quất thật mạnh vào mặt Kịch Ngạo.
Mặc dù Kịch Ngạo đã nghiêng cổ sang, không bị dây leo quất trúng mặt nhưng vai vẫn phải chịu một cái.
“Là ai? Mau cút ra đây cho bổn tọa.”
Kịch Ngạo nổi giận quát lớn, một luồng khí lãng chấn động tứ phương.
“Ồn ào quá.”
Một bóng người nhanh chóng xuất hiện, lại một sợi dây leo quất xuống đáy giếng: “Câm miệng.”
Bốp.
Lần này trúng ngay miệng Kịch Ngạo.
“Ngươi dám đánh ta.” Kịch Ngạo rơi vào cuồng nộ, nhất thời quên mình đang ở đáy giếng, lập tức xông lên.
Đáng tiếc, vừa đến miệng giếng, dây leo quấn trên người lại phát tác, lôi ý lấp lóe.
“A!”
Kịch Ngạo kêu thảm một tiếng ngã xuống đáy giếng, cả người một lần nữa rú thảm: “Máu, cho ta máu, nhanh cho ta máu.”
Lần này Tô Bối Bối không thèm nhìn.
Hạ Thiên lại càng không thèm phản ứng đến ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận