Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2792: Đại hội thử kiếm

Một lát sau, hai người nhìn thấy thị nữ Thu Tuyết cầm một đống giấy thiếp chậm rãi bước vào.
“Ngươi cầm cái gì thế?” Kiều Tiểu Kiều lấy làm lạ hỏi.
Thị nữ Thu Tuyết đặt thiếp mời lên bàn đá, lau mồ hôi, sau đó mới lên tiếng đáp lại: “Đây là kiếm thiếp kiếm khách gửi cho hai vị tiên tử.”
“Kiếm thiếp?” Kiều Tiểu Kiều cau mày. Trước khi đến đây, nàng đã tìm hiểu qua phong tục của người Thanh Kiếm Châu, tất nhiên cũng có nghe nói về kiếm thiếp, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, tiện tay cầm một cái lên xem.
“Đúng vậy, Thanh Kiếm Châu có quy củ, cấm chỉ các kiếm khách tư đấu.” Thị nữ Thu Tuyết chậm rãi giải thích: “Phàm là người muốn đấu kiếm, nhất định phải gửi kiếm thiếp trước. Đối phương tiếp nhận kiếm thiếp mới có thể ước đấu. Bằng không, bọn họ sẽ bị vệ đội phủ Thành chủ bắt đi.”
“Tứ Thì Kiếm Đường Trảm Long Thần Kiếm Tiêu.” Kiều Tiểu Kiều liếc mắt qua kiếm thiếp tiện tay mở ra, đọc lên hàng chữ đầu tiên bên trong kiếm thiếp.
Thị nữ Thu Tuyết nghe được cái tên này, ánh mắt sáng lên: “Đây chính là Trảm Long Thần Kiếm Tiêu Thính Vũ Tiêu công tử, là nhân tuyển cho vị trí khôi kiếm trong đại hội thử kiếm. Nghe nói hắn ta đã luyện đến thức bốn mươi mốt trong Vô Hạn kiếm pháp.”
Vô Hạn kiếm pháp là một trong những kiếm pháp thông dụng nhất của vương triều Cơ thị, giới hạn rất thấp, ngay cả tiểu nhi ăn xin đầu đường cũng có thể luyện được một hai thức. Tuy nhiên, hạn mức cao nhất của nó cũng rất cao. Danh xưng Kiếm Thần mạnh nhất đương thời cũng chỉ luyện đến thức chín mươi sáu, mà nó lại có danh xưng Vô Hạn kiếm pháp, dĩ nhiên chưa có người nào đạt đến hạn mức cao nhất của nó. Trong thế hệ kiếm khách trẻ tuổi, người luyện được cao nhất cũng chỉ có Thiết Kiếm công tử Thẩm Phi. Hắn ta đã luyện đến thức bốn mươi chín, cũng là kiếm khôi đại hội thử kiếm lúc trước.
“Được nghe kiếm pháp kinh tuyệt của hai vị cô nương, tại hạ sinh lòng ngưỡng mộ, liền tổ chức một bữa tiệc nhỏ, hoàng hôn ngày mai mời hai vị đến Thùy Cố tiểu viện, mong hai vị đừng như bồ câu. Tiêu Thính Vũ khấu đầu.”
Kiều Tiểu Kiều nhìn kiếm thiếp, không thể nhịn được cười, nhưng trong lòng cũng có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ Tiên Vân đại lục cũng có “bồ câu” ? Rất nhanh nàng đã tìm được một đoạn ghi chép trong đầu: “Thanh Kiếm Châu, tuyết bay giữa hè, bồ câu đáp lời mời không đến.”
Ý nói là, ở Thanh Kiếm Châu, giữa hè cũng có tuyết rơi. Cho nên, bồ câu sẽ phụ thuộc thời tiết, cũng sẽ không đến nơi này. Xét về nghĩa rộng, hai chữ bồ câu cũng có tác dụng dị khúc đồng công giống như trên trái đất.
“Nơi này có hơn một trăm tấm kiếm thiếp, nhưng hiện tại đã có không ít người rút thiếp.” Thị nữ Thu Tuyết cũng cảm thấy được vinh dự lây: “Tuy Thanh Kiếm Châu là thắng cảnh kiếm khách, nhưng nữ kiếm khách rất hiếm. Ngoại trừ Hồng Bào Kiếm Phi một trăm hai mươi năm trước, bây giờ cũng chỉ có hai vị tiên tử.”
“Có nhiều người tham gia đại hội thử kiếm lần này lắm sao?” Cố Hàm Sương hỏi.
Thị nữ Thu Tuyết không chút suy nghĩ liền đáp: “Nhiều, khá nhiều, nhất là năm nay Chú Kiếm sơn trang lại có thêm một thanh thần kiếm, người đến lại càng nhiều hơn. Trong khoảng thời gian này, kiếm khách từ bốn phương tám hướng đến đây đã có hơn năm vạn.”
Kiều Tiểu Kiều hỏi tiếp: “Nhiều như vậy, Chú Kiếm sơn trang tiếp đãi ổn không?”
“Tiểu tỳ cũng không rõ ràng lắm, ta cũng chưa từng đến đó.” Thị nữ Thu Tuyết lắc đầu: “Nhưng ta nghĩ sẽ không có vấn đề gì đâu. Dù sao cũng là Chú Kiếm sơn trang, sừng sững ở Thanh Kiếm Châu mấy vạn năm, tình huống nào cũng đã gặp qua.”
Kiều Tiểu Kiều bóng gió hỏi thăm: “Khách sạn của các ngươi có bao nhiêu người ở?”
“Thật ngại quá, kiếm xá có quy củ, không được để lộ bất kỳ tin tức nào của khách nhân ra ngoài.” Thị nữ Thu Tuyết lắc đầu khó xử: “Nếu nói ra, cái mạng nhỏ của ta sẽ không còn.”
“Không sao đâu, ta chỉ tùy tiện hỏi thăm một chút, ngươi không nói cũng không sao.” Kiều Tiểu Kiều đích thật chỉ thuận miệng hỏi, cũng không muốn làm khó thị nữ: “Khi nào thì đến bữa cơm chiều? Cái này ta có thể hỏi chứ?”
“A, tiểu tỳ đáng chết, quên thông báo điều này.” Thị nữ Thu Tuyết lấy lại tinh thần, vả vào miệng mình một cái, vội vàng nói: “Kiếm xá có quy củ, tất cả khách nhân có thể dùng cơm bất cứ khi nào, chỉ cần báo một tiếng là được. Bất luận thức ăn được mang đến hay là mọi người ra ngoài ăn cũng đều được.”
“Chúng ta không muốn ra ngoài ăn, ngươi cho người mang đến đi.” Kiều Tiểu Kiều biết nàng và Cố Hàm Sương đang là tiêu điểm, cho nên hai người không muốn xuất đầu lộ diện ra ngoài, sợ bị người hữu tâm để mắt đến: “Ngươi cứ tùy tiện làm ít món thanh đạm là được.”
“Vâng.” Thị nữ Thu Tuyết rất nhanh lĩnh mệnh rời đi.
Cố Hàm Sương lật những kiếm thiếp còn lại ra xem, thản nhiên nói: “Trong này không có tin tức hữu dụng gì cả.”
“Sương tỷ tỷ có tìm được đối thủ đấu kiếm hay không?” Kiều Tiểu Kiều mỉm cười hỏi.
Cố Hàm Sương lắc đầu, có chút tiếc nuối: “Kiếm nâng trên tay, chữ viết có khi lại là kiếm chiêu. Chữ trên thiếp mời thật sự khó coi, kết cấu xa cách, nhưng lại ra vẻ phiêu dật, có thể nghĩ kiếm thuật của bọn họ chênh lệch đến cỡ nào. Người duy nhất coi được là người đang ở trong tay ngươi.”
“Có cần đến đó để thăm dò ngọn nguồn từ hắn ta không?” Kiều Tiểu Kiều hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận