Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2189. Lạc Thiên Minh

“Ngươi nói gần như cả ngày, thế mà chỉ có mời sư phụ ta đi khám bệnh thôi à?” Triệu Thanh Thanh không chỉ bội phục người bạn thân của nàng, mà còn cảm thấy nàng ấy làm thật là nhiều chuyện vô nghĩa: “Ngươi muốn mời sư phụ đi khám bệnh thì cứ nói thẳng với ta là được rồi.”
“Ngươi không hiểu.” Hứa Kiều Na thở dài quay lại nhìn Hạ Thiên đầy ẩn ý: “Nhưng Hạ tiên sinh nhất định là hiểu đúng không?”
Hạ Thiên hiểu, nhưng hắn không thích cách làm việc của nữ nhân này: “Chuyện ấy thì có gì mà nghe hiểu với chả không hiểu chứ, ngươi muốn nói gì là chuyện của ngươi, nhưng tại sao ta phải giúp ngươi?”
“Ta đã cân nhắc qua chuyện kia, muốn nhờ Hạ tiên sinh giúp đỡ quả thật không dễ dàng gì, nên ta không phiền Thanh Thanh cầu xin giúp ta.” Hứa Kiều Na nghe Hạ Thiên nói cũng không có phản ứng đặc biệt gì, sau đó nàng nói: “Ta đã chuẩn bị một số tài liệu, có thể có ích cho Hạ tiên sinh.”
“Tài liệu gì?” Triệu Thanh Thanh có chút tò mò không biết Hứa Kiều Na sẽ lấy ra tài liệu gì, nàng biết rất rõ không có nhiều thứ khiến Hạ Thiên hứng thú, vả lại con mắt hắn rất tinh tường, ngoại trừ tuyệt sắc mỹ nhân chưa bao giờ ngại nhiều, thì cũng không có gì khác: “Chẳng lẽ là kiểu minh họa mỹ nữ thế giới sao?”
“Không phải Tập đoàn Thần Y gần đây đang thu mua sách y học cũ sao?” Hứa Kiều Na lấy ra một túi tài liệu khá dày trong túi xách, đặt lên bàn trà trước mặt: “Mặc dù theo phần thưởng, nhiều người chắc chắn sẽ tặng sách, nhưng chất lượng của sách y học cổ thu được theo cách này nhất định không đồng đều. Hơn nữa còn có những người không ấn tượng mấy với tiền bạc. Ta có một lô sách y học cổ có giá trị sưu tầm cực cao, đây là một trong số đó, chỉ cần Hạ tiên sinh hứa giúp ta, chúng sẽ là của ngươi. Hạ tiên sinh, ngươi nghĩ thế nào?”
“Ta không nghĩ thế nào cả!” Người nói không phải Hạ Thiên mà là một thanh niên lạ mặt, nhìn Hứa Kiều Na bằng ánh mắt như có lửa: “Tiện nhân nhà người quả nhiên là đang trốn ở đây, bây giờ dể ta xem ngươi còn có thể trốn đi đâu!”
“Vị tiên sinh này, xin hãy để ý xem nơi này là đâu!” Triệu Thanh Thanh nhướng mày, lửa giận dâng lên: “Tốt nhất là nói chuyện lễ phép một chút, nếu không tự gánh hậu quả.”
Nam nhân trẻ tuổi cười nhạo một tiếng, không cho là đúng: “Tất nhiên ta biết đây là đâu, không phải chỉ là một câu lạc bộ tồi tàn do Triệu Hiểu Trác xây dựng mà thôi. Có gì đặc biệt hơn người đâu. Ngươi có tin trong vài ngày bản thiếu gia có thể mua lại câu lạc bộ tồi tàn này hay không? Sau đó ta sẽ để cho nhóm của ngươi làm nhân viên phục vụ ở đây, mỗi ngày quét dọn nhà vệ sinh.”
Hạ Thiên nhìn người tới, cảm giác giống như đã từng nhìn thấy, nhưng hắn cũng không quan tâm lắm, đoán chừng lại là một tên ngốc hắn từng đánh lúc trước mà thôi.
“Lạc Thiên Minh, sao ngươi cũng biết là ta ở đây?” Trong đáy mắt của Hứa Kiều Na không khỏi thoáng qua một tia sợ hãi khi nhìn thấy người này: “Chẳng lẽ… ngươi theo dõi ta?”
“Theo dõi?” Nam nhân trẻ tuổi cười nhạo một tiếng, vẻ mặt đầy khinh thường: “Bản thiếu không rảnh rỗi như vậy, cũng không cần thiết phải làm loại chuyện hạ thấp thân phận này. Nếu như ngươi thành thật trốn đi, có thể bản thiếu thật sự phải tốn chút thời gian. Đáng tiếc ngươi quá ngu xuẩn, lại dám lộ diện, đúng là tự tìm đường chết.”
“Ngươi là người nhà họ Lạc sao?” Triệu Thanh Thanh thấy người tới, nàng cũng từ từ có chút ấn tượng, trong giọng nói bất giác mang theo vài phần khinh thường: “Ta nhớ là nhà họ Lạc chỉ là một gia tộc nhỏ hạng ba ở Kinh thành, vậy mà lại dám coi thường nhà họ Triệu, ta có nên nói ngươi ngạo mạn không, hay là nói ngươi không biết sống chết?”
Lạc Thiên Minh bất ngờ liếc nhìn Triệu Thanh Thanh, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi là người nhà họ Triệu?”
“Ta tên là Triệu Thanh Thanh, ngươi nói xem.” Triệu Thanh Thanh lạnh lùng nói.
“Ha ha, ta còn đang hỏi sao ngươi lại có lá gan lớn như thế.” Lạc Thiên Minh cười như không cười liếc nhìn Hứa Kiều Na một chút, sau đó ngạo nghễ nói với Triệu Thanh Thanh: “Cho dù ngươi là người nhà họ Triệu, vậy thì sao. Tỉnh lại đi, bây giờ họ Triệu đã suy bại từ lâu rồi, không phải là nhà họ Triệu trước đây nữa. Hiện tại nhà họ Viên như mặt trời ban trưa, mà nhà họ Lạc chúng ta là đồng minh của nhà họ Viên. Ngươi nên hiểu rõ điều này có nghĩa là gì.”
“Nó có nghĩa ngươi là đồ ngu ngốc.” Triệu Thanh Thanh khó chịu nhất là loại người này, bản thân không có chút năng lực nào nhưng vẫn cứ thích cáo mượn oai hùm, chuyên làm những chuyện ngu xuẩn ỷ thế hiếp người.
Lạc Thiên Minh giận tím mặt, chỉ vào Triệu Thanh Thanh quát mắng: “Mẹ nó, ngươi nói cái gì! Nói lại lần nữa!”
“Nói bao nhiêu lần đều như thế, ngươi chính là thằng ngu.” Triệu Thanh Thanh trừng mắt một, nói với đầy vẻ khinh bỉ.
“Đủ rồi, Lạc Thiên Minh, không phải là ngươi nhắm tới ta sao.” Hứa Kiều Na biết rõ tính xấu của Lạc Thiên Minh, nàng không muốn Triệu Thanh Thanh chọc phải loại người này, cho nên đứng dậy nói: “Nói thẳng đi, ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn thế nào?” Quả nhiên Lạc Thiên Minh đã bị dẫn dụ sự chú ý, hắn lạnh lùng nhìn Hứa Kiều Na: “Lời ngươi nói đúng là nực cười, ngươi trộm đi bảo vật gia truyền của nhà họ Lạc ta. Ngươi còn hỏi ta muốn thế nào?”
Hứa Kiều Na giải thích: “Đây là ta dùng tiền mua được từ trong tay em trai của ngươi, hai bên đã sớm thỏa thuận xong, ngươi muốn tìm cũng nên đi tìm em trai bảo bối kia của ngươi.”
“Em trai ta trẻ người non dạ, tâm địa lại rất đơn thuần. Hắn đã bị nữ nhân bỉ ổi như ngươi lừa gạt, lúc đó, mới mang bảo vật gia truyền bán thốc bán tháo.” Khi Lạc Thiên Minh Ta nói, hắn khoanh hai tay, làm ra dáng vẻ không thèm đếm xỉa: “Tất nhiên là người làm anh trai như ta muốn giúp hắn lấy lại công đạo rồi. Ngươi nên trả lại đồ cho ta càng sớm càng tốt, không thì đừng trách ta báo cảnh sát đến bắt ngươi.”
“Hai anh em các ngươi đều không phải thứ gì tốt, ngay từ đầu chính là cùng một bọn, một người trộm đồ trong nhà bán đi, một người khác lại dự định cướp đồ trở về, thật sự coi người khác cũng là đồ ngốc sao?” Hứa Kiều Na tức giận nở nụ cười, nhịn không được mở miệng châm chọc.
Lạc Thiên Minh giễu cợt, lắc đầu nói: “Ngươi rất thông minh, cũng rất ngu. Nếu đã biết rồi, bây giờ ngươi nên thành thật trả lại đồ và bồi thường thêm hai ba ngàn vạn nữa để tránh khỏi phải ngồi tù, không ai cứu được ngươi đâu.”
Triệu Thanh Thanh nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, nàng nhận thấy có vẻ như trong đó có một câu chuyện khá phức tạp, nàng hỏi Hứa Kiều Na: “Kiều Kiều, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
“Không có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, tự ta có thể xử lý được.” Hứa Kiều Na không muốn lãng phí giao tình với Triệu Thanh Thanh về vấn đề này, quay đầu lại nói với Hạ Thiên: “Hạ tiên sinh, ngươi yên tâm, những cuốn sách y học này đều là ta bỏ tiền mua được, không có vấn đề gì đâu.”
“Đánh rắm!” Ánh mắt La Thiên Minh trở nên sắc bén, hắn chỉ tay vào Hạ Thiên, thốt ra lời cảnh cáo: “Sách y học cổ trên tay nàng ta cũng của nhà họ Lạc chúng ta, nàng ta đã lừa lấy từ trong tay em trai ta. Nếu các ngươi dám nhận, đừng trách ta trừng trị ngay cả các ngươi nữa.”
“Thằng ngu, ngươi muốn ăn đòn đúng không?” Hạ Thiên mất hứng nói: “Ta ghét nhất người khác chỉ vào người ta.”
Triệu Thanh Thanh càng không vui nói: “Dám chỉ tay vào sư phụ của ta, ngươi không muốn tay của mình nữa đúng không?”
Lạc Thiên Minh không khỏi nở nụ cười, hướng Hạ Thiên nói: “Tên nhóc ngươi vẫn rất điên cuồng, bản thiếu gia chỉ vào ngươi, ngươi có thể là gì được ta... A!”
Lại nữa!
Còn chưa nói hết lời, toàn bộ cánh tay của Lạc Thiên Minh đã bị Triệu Thanh Thanh trực tiếp đánh gãy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận