Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2874: Sau này các ngươi sẽ là nữ hài tử

“Đây chính là điều kiện của ngươi?” Liễu Mộng không quan tâm những chuyện đó, chỉ nói với Quỷ vương: “Chỉ cần ta có thể mang vành đai nước đi, ngươi sẽ đưa bốn tên tiểu quỷ cho ta.”
“Không sai.” Độc Giác Quỷ Vương nhẹ gật đầu. Nước trong giếng Thú ma không phải nước phàm, mà là Cố Căn Thủy do Huyền âm hàn khí vạn năm tẩm bổ ra, tên như ý nghĩa, chính là rễ đã bị cố định, không ai có thể mang đi. Mặc kệ ngươi dùng thứ gì để chứa, sau khi nó rời khỏi Vạn Quỷ quật, nó sẽ biến mất trong nháy mắt.
Liễu Mộng mang theo mọi người bay đến bên cạnh giếng Thú Ma. Nàng quay sang nói với Độc Giác Quỷ Vương: “Ngươi đừng có hối hận đấy.”
“Ta là Quỷ vương, ta sẽ không hối hận.” Độc Giác Quỷ Vương chém đinh chặt sắt: “Cho dù ngươi có thể mang vành đai nước ở đây đi, ta cũng không hối hận, hơn nữa còn tuân theo lời hứa, tặng bốn tiểu quỷ canh cổng cho ngươi.”
“Vậy thì được.” Liễu Mộng cũng không nói nhảm, lấy một quyển sách nhỏ từ trong ngực ra, quát khẽ vào trong giếng Thú Ma: “Các ngươi còn chờ gì nữa, còn không chui vào trong sách đi.”
Nước trong giếng Thú Ma nghe được tiếng Liễu Mộng, lập tức sôi trào lên, không bao lâu sau liền hóa thành một vòi rồng, nhảy lên một cái, sau đó nhào về phía Liễu Mộng.
“Cẩn thận.” Tuyết Khỉ La sợ nước giếng công kích Liễu Mộng, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng sự việc lại nằm ngoài dự liệu của bọn họ. Giếng nước không công kích Liễu Mộng, ngược lại còn dựa theo lời của Liễu Mộng tiến vào bên trong quyển sách nhỏ.
Quyển sách nhỏ nhìn chỉ lớn bằng lòng bàn tay, kết quả lại hút sạch nước giếng Thú Ma sâu vạn trượng.
“Cái này… cái này…” Mắt Độc Giác Quỷ Vương như muốn rớt ra, hoàn toàn không thể tin vào hiện thực mà ông ta nhìn thấy.
Liễu Vân Mạn khó hiểu, nói với Liễu Mộng: “Cô cô, quyển sách nhỏ trong tay ngươi từ đâu mà có?”
“Ta lấy được từ đáy giếng đấy, ngươi không phải muốn đoạt chứ?” Liễu Mộng khẩn trương cất quyển sách: “Trước đó, cái lão râu đỏ dụ ta xuống đáy giếng, sau đó ta phát hiện được quyển sách này. Giếng nước hình như rất sợ ta lấy đi quyển sách, thiếu chút nữa giày vò ta đến chết. Nhưng cuối cùng vẫn bị ta lấy được.”
“Quyển sách nhỏ này không phải là thứ mà đám người Cửu biểu ca muốn lấy chứ? ’ Tuyết Khỉ La ngạc nhiên hỏi.
“Ta chẳng quan tâm. Dù sao nó cũng đã là của ta.” Liễu Mộng ôm sát nó vào người, không cho người khác nhìn thấy: “Ta không cho phép các ngươi có ý đồ với nó.”
Liễu Vân Mạn hoàn toàn bó tay với vị cô cô có tính tình con nít này: “Chẳng ai đoạt của ngươi đâu.”
“Quỷ vương, mau đưa tiểu quỷ cho ta.” Liễu Mộng yên tâm hơn một chút, đưa tay ra với Độc Giác Quỷ Vương, thành thật nói: “Ta muốn dẫn bọn chúng đến Lam Kinh.”
Độc Giác Quỷ Vương cũng không còn cách nào. Ai bảo ông ta khoác lác quá làm chi, đành phải dậm chân một cái, gọi bốn tiểu quỷ canh cổng lên.
Sau khi bốn tiểu quỷ canh cổng hiện thân, hai mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng ôm lấy đùi Độc Giác Quỷ Vương, khóc om sòm.
Tiểu quỷ số một khóc nhiều nhất: “Đại vương, ta không muốn rời khỏi ngài.”
Tiểu quỷ số hai khóc rất có tiết tấu: “Hu hu, ô ô, oa oa, ngài đừng không cần chúng ta mà…”
Tiểu quỷ số ba quỷ bên cạnh, vừa khóc vừa dụi mắt: “Nếu ngài đuổi chúng ta đi, chúng ta sẽ không sống được.”
Tiểu quỷ số bốn hơi nghi hoặc: “Lam Kinh là nơi nào, nghe nói người ở đó rất thích ăn tiểu quỷ.”
Nghe xong, bốn tiểu quỷ bỗng nhiên cảm thấy tiền đồ tối tăm. Sau khi nhìn thấy, cả bốn ôm nhau khóc rống.
“Đừng khóc nữa. Mộng Mộng đại tiên nữ điện hạ đã lấy nước trong giếng Thú Ma đi, sinh tồn của các ngươi sẽ không thành vấn đề.” Độc Giác Quỷ Vương cảm thán nói: “Huống chi, Lam Kinh là kinh thành hoàng triều, nơi đó địa linh nhân kiệt, tiên cơ dạt dào. Các ngươi đến đó có lẽ sẽ có thành tựu, không giống như ở lại nơi này, chỉ có thể cả đời làm tiểu quỷ.”
Tuyết Khỉ La cũng nói: “Đi theo Liễu đại tiên tử thật ra chính là vận mệnh của các ngươi.”
Bốn tiểu quỷ thấy không còn cơ hội, đành phải đồng ý, đồng loạt nhào về phía Liễu Mộng.
Liễu Mộng đặt bốn tiểu quỷ vào lòng bàn tay, cười ha hả: “Các ngươi là của ta, về sau ta chính là chủ nhân của các ngươi. Nhớ kỹ, phải gọi là chủ nhân, không đúng, là Mộng Mộng đại tiên nữ chủ nhân.”
“Xưng hô dài quá.” Tiểu quỷ số một nói.
“Quả thật hơi dài, có thể gọi thẳng là chủ nhân không?” Tiểu quỷ số hai cò kè mặc cả: “Hoặc chỉ gọi là Mộng chủ nhân.”
Tiểu quỷ số ba hơi gấp lên: “Xưng hô không quan trọng.”
“Không gọi, ngươi sẽ đánh chúng ta sao?” Tiểu quỷ số bốn lo lắng không thôi.
Liễu Mộng trừng bọn chúng: “Ta là chủ nhân, ta quyết định.”
Bốn tiểu quỷ nhìn nhau, cũng không còn cách nào, đành thở dài.
“Đúng rồi, bốn người bọn chúng là đực hay cái?” Liễu Mộng bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Tuyết Khỉ La ngẩn ra, hỏi ngược lại: “Vì sao ngươi lại hỏi cái này?”
“Nam nữ thì phải biết rõ ràng chứ?” Liễu Mộng nghiêm túc nói: “Chỗ ta ở đều là nữ nhân. Nếu chẳng may bọn chúng đều là sắc quỷ, tuy nhỏ một chút nhưng nếu là nam, ta cần thiến bọn chúng trước.”
Bốn tiểu quỷ lập tức run lẩy bẩy.
“Ha ha, Liễu đại tiên tử thật biết kể chuyện cười.” Tuyết Khỉ La cười khẽ, giải thích: “Tiểu quỷ canh cổng thật ra là tinh linh thiên sinh địa dưỡng, không phân biệt giới tính, cũng giống như hoa cỏ cây cối vậy.”
“Không phân chia nam nữ, vậy bọn chúng làm sao mà đi tiểu?” Liễu Mộng tò mò hỏi.
Tuyết Khỉ La hơi đỏ mặt, không nghĩ đến Liễu Mộng lại hỏi thẳng vấn đề nhạy cảm như thế, đành phải nhỏ giọng nói: “Bọn chúng chỉ sử dụng khí âm hàn mà sống, không có nhu cầu kia.”
Liễu Mộng lại hỏi: “Vậy bọn chúng sẽ không sinh em bé?”
“Không sinh.” Tuyết Khỉ La đáp: “Khi bọn chúng chết, thi thể sẽ vùi trong đất, dùng linh khí tẩm bổ. Hai mươi năm sau, sẽ có tiểu quỷ mới sinh ra.”
Liễu Mộng suy nghĩ một chút, sau đó nói với bốn tiểu quỷ: “Ta quyết định rồi, sau này các ngươi sẽ là nữ hài tử.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận