Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4321: Nát cho ta

Rõ ràng vẫn rất tròn.
“Không ổn, bị lừa rồi.”
Hạ Vô Kỵ kịp phản ứng, đáng tiếc đã muộn.
Phù Diêu Tiên Tử cũng nghe thấy, trong lòng dâng lên một ý niệm.
Bốp.
Cự kiếm màu vàng ầm ầm sụp đổ. Ngân châm của Hạ Thiên đâm thẳng vào ngực của ông ta.
“Đại La Phật Thủ.”
Hạ Vô Kỵ đành phải thu tay lại, hóa thành song chưởng.
Một chưởng vỗ vào ngân châm, một chưởng vỗ vào Hạ Thiên.
Hạ Thiên mỉm cười, bóp quyền đối chưởng.
Trước kia, hắn thường xuyên chơi oẳn tù tì với các bà vợ của mình.
Hắn rất thích ra búa, các nữ nhân của hắn biết hắn có đặc điểm này, cho nên thường xuyên ra bao, coi như thắng chắc.
Nhưng Hạ Thiên lại cảm thấy, búa sẽ thua bao bởi vì nó có quy tắc.
Nhưng búa có thể thắng hết thảy.
Một quyền của Hạ Thiên đánh xuyên qua phật chưởng màu vàng còn lớn hơn cơ thể của hắn gấp mười lần, sau đó xông thẳng vào mặt Hạ Vô Kỵ.
“Ngươi không phải cho rằng mình là Phật sao? Vậy bây giờ ta tiễn ngươi về Tây Thiên.”
Khí thế của một quyền này hung hăng, có chút ngoài sự tưởng tượng.
Hạ Vô Kỵ có thể nhìn ra được từng tia khí tức pháp tắc tràn ra, không khỏi rùng mình.
Không thể nào?
Lão phu tu chính là công pháp cấp Chân Tiên thu được bên trong tàn khư Chân Tiên, mặc dù đã trải qua cải biên nhưng cũng phải bỏ ra gần vạn năm thời gian, trong khoảng thời gian đó còn tiêu hao rất nhiều linh đan diệu dược mới miễn cưỡng luyện được một chút dư vận pháp tắc.
Nhưng tiểu tử trước mắt mới bao nhiêu tuổi chứ? Đồng thời tu tiên được bao lâu? Hắn dựa vào cái gì mà có thể làm được?
Cho dù hắn có Băng Hỏa linh thể, lại có Nghịch Thiên Bát Châm, cũng không có khả năng trưởng thành khủng bố đến như vậy.
Chẳng lẽ Băng Hỏa linh thể và Nghịch Thiên Bát Châm lại xứng đôi như thế sao? Chẳng lẽ năm đó ông ta truyền Nghịch Thiên Bát Châm ra ngoài là cách làm sai lầm rồi sao?
Nếu năm đó là ta…
Khi những suy nghĩ này xuất hiện, Hạ Vô Kỵ cũng cảm thấy không ổn, bởi vì điều này cho thấy bại tướng đã lộ.
Quan trọng là tại sao ông ta lại có suy nghĩ đó? Làm sao ông ta có thể hoài nghi mình thất bại?
“Không đúng.”
Hạ Vô Kỵ phát hiện không thích hợp, vô thức quay đầu nhìn vòng kim nguyệt đang treo cao trên bầu trời kia.
Đột nhiên ông ta nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta phải run sợ.
Chỉ thấy một bóng áo trắng bay lên không, nhanh chóng bay đến dưới vòng kim nguyệt.
Đó chính là Phù Diêu Tiên Tử, bàn tay thon thả cầm kiếm của nàng đâm ra.
Lập tức, một pháo hoa được đốt lên.
Hoa lửa dấy lên, kim nguyệt đang chiếu rọi chói lọi lại xuất hiện sự không trọn vẹn mắt trần có thể thấy được.
“Dừng tay.”
Hạ Vô Kỵ kinh hãi trong lòng, không quan tâm đến nắm đấm và ngân châm của Hạ Thiên đang đến gần, trực tiếp vung một bàn tay khác chộp về phía Phù Diêu Tiên Tử.
“Ngươi thua rồi.”
Hạ Thiên mỉm cười, nắm đấm đấm vào chính giữa lông mày Hạ Vô Kỵ: “Nát cho ta.”
“Bổn chí tôn sẽ không thua đâu.”
Hạ Vô Kỵ cắn răng một cái, vững vàng đón đỡ một quyền của Hạ Thiên.
Ông ta tin rằng pháp tướng kim thân của mình sẽ không bị đánh nát, càng không có khả năng bị một quyền bình thường như vậy đánh vỡ.
Trừ phi…
Khi suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện, Hạ Vô Kỵ cuống quýt dập tắt nó.
Đáng tiếc, đã muộn.
Khi ngươi ý thức được mình sẽ thua, ngươi nhất định sẽ thua.
Chỉ là ông ta không phục, cũng không cam tâm chịu phục.
Lão phu khổ tâm tu luyện mấy vạn năm, chẳng lẽ còn không bằng một tiểu tử phàm nhân chẳng có gì lạ.
Không, tuyệt không.
Kiên định với suy nghĩ của mình, Hạ Vô Kỵ ném hết suy nghĩ loạn thất bát tao ra ngoài.
“Tới đi, để bản chí tôn nhìn xem ngươi rốt cuộc có cùng loại với hắn hay không?”
Hạ Vô Kỵ đã thật sự nổi giận, trực tiếp sử dụng bản lĩnh cuối cùng của mình.
Đây là chiêu thức ông ta chuẩn bị để khiêu chiến Thần Hoàng đã mấy vạn năm chưa từng lộ diện qua.
Nghĩ không ra bây giờ lại bị Hạ Thiên ép dùng.
Nghĩ như vậy, sự tức giận trong lòng ông ta lại càng dâng lên, sát ý lại càng đậm.
“Phật kiếm hợp lại, thiên đạo trảm ta.”
Hạ Vô Kỵ quát một tiếng, ánh sáng kim thân đột nhiên bùng lên.
Một giây sau, kim thân nổ tung nhưng không tiêu tán.
Mà hóa thành mấy thanh trường kiếm màu vàng, đa số chém về phía Hạ Thiên, còn có một số ít xông về phía Phù Diêu Tiên Tử.
Những kim kiếm này giống như từng ngọn núi, trong núi ấn chửa lôi minh điện bào, dường như cất giấu một loại uy năng có thể chém vỡ thiên địa.
Vấn Thiên Đạo Nhân nhìn thấy không khỏi tâm kinh đảm hàn: “Đây là thiên địa quy tịch, đại đạo ma diệt đạo nguyên chi lực mà chỉ có Đại chí tôn mới có khả năng phát huy sao?”
Lúc này, Hạ Thiên cách số kim kiếm đó rất gần.
Hắn hoàn toàn không thể né tránh, mà hắn cũng chẳng muốn né tránh, bởi vì nếu hắn tránh, số kim kiếm đó sẽ đuổi theo Phù Diêu Tiên Tử.
Cho nên, hắn quyết định chọi cứng.
Phốc.
Lần này quả thật có chút gánh không được.
Nội kiếm thứ nhất, hắn đã bị chấn động đến phun ra một ngụm máu.
Phù Diêu Tiên Tử thấy vậy, vô cùng lo lắng, nhưng nàng cũng không tốt hơn, nàng có lòng muốn giúp Hạ Thiên nhưng sức khỏe lại không cho phép.
Phốc, phốc.
Hai kiếm chém tới, Hạ Thiên lại phun ra hai ngụm máu.
Phốc.
Kim kiếm liên tiếp như thủy triều, một lớp san bằng, lớp khác lại đến.
Hơn nữa, kim kiếm chém qua một lần cũng không trực tiếp biến mất mà chỉ rút nhỏ đi một vòng, tiếp theo lại xông đến Hạ Thiên chém tiếp. Hạ Thiên rơi xuống bên trong thiên hà, đám kim kiếm đó vẫn không ngừng trảm kích như cũ, giống như muốn chém Hạ Thiên và cả thế giới này cùng một lượt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận