Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1951. Lên núi làm giáo viên

“Anh rể, sao ta lại cảm thấy ngươi muốn ta giúp ngươi làm việc kia?” Thạch Thuần chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: “Hay chúng ta cùng đi đi?”
“Ta không đi.” Hạ Thiên duỗi thắt lưng: “Ta đi tìm Tiểu muội chân dài chơi đây, loại công ty Thần Tuyền rách nát này cũng không cần ta đích thân ra tay, nếu ngươi không muốn đi thì cứ không đi, dù sao với ta cũng không sao cả.”
Thạch Thuần có chút buồn bực, bởi vì thật ra nàng vẫn có chút muốn đi, một mặt nàng đang khá buồn chán, mặt khác, ấn tượng của nàng đối với Cổ Tình cũng không tồi, hơn nữa, bản thân nàng đối với chuyện này cũng có chút hứng thú.
Nhưng nàng lại không muốn đi chơi một mình, nếu Hạ Thiên bằng lòng đi cùng nàng, chắc chắn nàng sẽ không do dự, nhưng bây giờ, hắn rõ ràng không muốn đi, điều ấy làm cho Thạch Thuần cũng bắt đầu do dự.
“Anh rể có phải ngươi muốn nhân lúc ta không ở đây một mình độc chiếm Nhụy Nhụy tỷ phải không?” Thạch Thuần vẫn có chút không yên tâm về chuyện đó.
“Tiểu muội chân dài vốn dĩ là người của ta.” Hạ Thiên trừng mắt nhìn Thạch Thuần, có chút không vui.
“Được rồi, ta đi tìm Cổ Tình tỷ.” Thạch Thuần nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định tìm chút chuyện để làm, ở lâu với hắn có chút nhàm chán.
Ngược lại, nàng rất dứt khoát, nói đi là đi, rất nhanh đã chạy mất dạng, mà Hạ Thiên cũng nhanh chóng rời khỏi băng ghế, hiện tại, hắn nhanh chóng trở lại khách sạn.
“Ngươi giúp Thạch Thuần giải quyết bạn trai tra nam Tôn Vân gì đó rồi sao?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn Hạ Thiên, không nhịn được hỏi một câu.
Bây giờ, nàng trông khá thoải mái, nửa nằm trên ghế cạnh bể bơi, trên chiếc bàn bên cạnh có đặt một chút trái cây, mặc áo tắm, đôi chân dài vẫn hấp dẫn như vậy, trên người còn chút ẩm ướt, chắc vừa rời khỏi bể bơi.
“Không có, không phải chuyện của ta.” Hạ Thiên đến bên cạnh Ninh Nhụy Nhụy, thuận tay bế nàng lên, sau đó hắn nằm xuống, để Ninh Nhụy Nhụy nằm trên người hắn.
Thuận tay cầm một quả anh đào lên, đưa đến bên miệng Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, ăn thêm chút hoa quả nữa đi.”
Ninh Nhụy Nhụy cho Hạ Thiên một ánh mắt xem thường, nhưng cũng không giãy dụa, ngược lại thật sự há miệng cắn quả anh đào.
Ăn xong quả anh đào, Ninh Nhụy Nhụy lại hỏi: “Thạch Thuần đâu? Sao nàng ấy không trở về cùng ngươi?”
“Ờ, ta lừa đồ ngốc Thuần Thuần đó đi rồi.” Hạ Thiên cười hì hì, sau đó nói đơn giản những chuyện đã xảy ra trước đó một chút, cuối cùng nói thêm: “Bây giờ tiểu lừa đảo Thuần Thuần ấy sẽ không đến tranh đoạt chân dài của cô với ta nữa.”
“Này, tay của ngươi có thể đừng sờ loạn được không?” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Hạ Thiên, tên lưu manh đó càng ngày càng thích đôi chân dài này của nàng, tay lúc nào cũng thích sờ lung tung.
“Tiểu muội chân dài, hay chúng ta đổi chỗ khác chơi đi?” Hạ Thiên dường như không nghe thấy Ninh Nhụy Nhụy nói, nhảy sang đề tài khác.
“Này, ta muốn tìm việc gì đó làm, ta không muốn cả ngày chơi với ngươi nữa!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ tức giận nói, nàng không hờn dỗi, mà thật muốn làm chuyện chính.
“Tiểu muội chân dài, ở với ta là chính sự rồi.” Hạ Thiên uể oải nói: “Tuy nhiên, Tiểu muội chân dài này, ngươi không có năng lực làm chính sự cho lắm, nên ngươi cứ dành thời gian cho ta đi.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ quá lười bác bỏ, bởi vì có bác bỏ cũng vô dụng.
“Này, dù sao thì, ta muốn tìm việc khác làm, việc gì đó khó khăn hơn.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ hừ một tiếng: “Ta không muốn ngày nào cũng lãng phí thời gian vô ích như vậy.”
“Tiểu muội chân dài, chẳng phải cô đã lãng phí suốt thời gian qua rồi sao? Những thách thức giới hạn của cô đều là một kiểu lãng phí thời gian.” Hạ Thiên uể oải nói.
“Sao ta lại lãng phí thời gian?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ rất tức giận: “Lúc đó, ta đã rất vất vả mới có thể thử thách thành công, được không? Dù bây giờ ta có thể làm được việc đó một cách dễ dàng, vẫn không có nghĩa là lúc đó ta đã lãng phí thời gian!”
“Ừm, thấy cô bây giờ ngoan hơn rồi, ta sẽ coi như cô nói đúng.” Hạ Thiên cười hì hì, Tiểu muội chân dài quả nhiên ngoan hơn so với trước kia, dù sao bây giờ nàng đã ngoan ngoãn để hắn thưởng thức đôi chân siêu dài của nàng.
Hạ Thiên suy nghĩ, uể oải nói: “Tuy nhiên, Tiểu muội chân dài, thật ra lãng phí thời gian cũng không sao, dù sao hiện tại chúng ta cũng có rất nhiều thời gian để lãng phí, lãng phí hàng ngàn năm, vẫn còn hàng ngàn năm nữa.”
“Này, ngươi nói thật à? Chúng ta có thể sống lâu như vậy sao?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ sửng sốt, nàng không phải chưa từng nghe nói người tu tiên có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng có thể sống được mấy nghìn năm? Vậy không phải là thành lão yêu quái rồi sao?
“Tiểu muội chân dài, hiện tại cô không thể sống lâu như vậy, nhưng sau này cô dần dần sẽ trở nên lợi hại hơn, sống mấy ngàn năm nhất định không có vấn đề gì.” Hạ Thiên bình tĩnh nói: “Đừng lo, dù sao cô cũng không đơn độc, chúng ta có rất nhiều người, chúng ta sẽ không cô đơn, chúng ta có thể cùng chơi ở khắp mọi nơi.”
Mấy ngàn năm?
Nàng nhất thời không biết nên nói gì cho phải, nếu như có nhiều thời gian như vậy, vậy thì thật sự là có rất nhiều thời gian để lãng phí, nhưng vấn đề là, nếu như mấy ngàn năm đó nàng cũng không làm gì như vậy, nàng nghĩ có lẽ mình sẽ phát điên mất.
Điều ấy khiến nàng cảm thấy, mình phải tìm chuyện gì đó để làm, nàng thực sự không thể ngày nào cũng nhàm chán như thế.
Nhưng câu hỏi đặt ra là, nàng nên làm gì đây?
Vốn dĩ nàng có thể làm rất nhiều thứ, bơi lội, lặn biển, bóng chuyền, nhưng vấn đề là bây giờ nàng đã là người tu tiên, đi làm những chuyện đó một lần nữa thì tương đương với việc bật hack, chuyện ấy hoàn toàn vô nghĩa.
Ninh Nhuỵ Nhuỵ cảm thấy, nàng phải tìm việc gì đó nàng có thể làm mà không cần sức mạnh, hơn nữa dù có dùng sức mạnh cũng không thể làm tốt hơn, chẳng hạn như vẽ tranh như Thạch Thuần.
Chỉ là vẽ tranh có vẻ rất đòi hỏi thiên phú, Ninh Nhuỵ Nhuỵ cảm thấy bây giờ mình đi vẽ tranh có lẽ đã quá muộn rồi… À, không, với tuổi thọ mấy nghìn năm của nàng, rõ ràng vẫn còn kịp.
Vấn đề là nàng không có hứng thú với hội hoạ, hay đi làm nhà văn, lúc nhỏ nàng thật sự muốn trở thành nhà văn.
“Này, ngươi nói ta trở thành nhà văn thì sẽ thế nào?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ hỏi Hạ Thiên, mặc dù nàng cảm thấy cái tên đó sẽ không đưa ra bất kỳ lời khuyên nào, nhưng bây giờ nàng không thể hỏi người khác.
“Ngày nào cũng ngồi ở nhà sao?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi: “Được đấy, cô có thể ngồi trên người ta mỗi ngày, ta không phiền.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ không nói nên lời, nàng đang nói về nhà văn chứ không phải ngồi nhà.
“Bỏ đi, ta lười thảo luận với ngươi, muốn tránh xa ngươi, trở thành giáo viên trên núi.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ hừ một tiếng, thật ra nàng cũng là thuận miệng nói ra câu kia, nhưng sau khi nói xong, nàng nhận ra ý kiến này có vẻ là một ý kiến hay.
Trước hết, làm giáo viên không có liên quan gì đến việc có phải là người tu tiên hay không, hơn nữa nàng vẫn luôn ngưỡng mộ những người giáo viên tình nguyện trong núi sâu, nhưng lúc đó nàng không nghĩ nhiều tới, hơn nữa, nàng cũng cảm thấy không được an toàn cho lắm.
Nhưng bây giờ, an toàn không thành vấn đề, nàng không cần lo lắng, mà sở thích trước đây của nàng bây giờ đều không thể tiếp tục, vậy thì trở thành giáo viên cũng rất tốt.
Điều quan trọng nhất là việc ấy có lẽ sẽ khiến Hạ Thiên cảm thấy buồn chán, hắn chắc chắn sẽ không quấn lấy nàng nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận