Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2269. Lạc Quyền Đông

"Trương tiểu thư, mời!" Người đàn ông mặt vuông thu thủ ấn, đưa tay về hướng Trương Mục Hạ làm thế "Mời”.
Trương Mục Hạ cũng không khách sáo, trước tiên dùng Huyền Phệ trùng bao bọc nhiều lớp lên thân thể mình và Lục Thắng Lương cùng Triệu viện trưởng, sau đó chậm rãi cùng nhau bước qua cánh cửa lấp lánh ánh sao này.
"Chú hết, thu cửa!"
Trong chớp mắt ánh sáng tiêu tán không còn.
Người đàn ông mặt vuông xụi lơ trên mặt đất, không ngừng thở hổn hển, mồ hôi đầy người, qua một lúc lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm.
"Lạc tiên sinh, tiểu thư đã trở về, vậy chúng ta nên làm gì đây?" Vạn lão đầu nhìn người đàn ông mặt vuông đầy thâm ý, nhàn nhạt hỏi.
"Đương nhiên là lập tức tạm lánh đi, chớ để cho Hạ Thiên tìm được." Người đàn ông mặt vuông không khỏi lo lắng nói: "Hạ Thiên này thật sự quá quỷ dị, cho dù là ta, cũng không chắc đối phó nổi hắn. Tốt nhất là tránh đi, đừng trêu chọc đến hắn nữa, qua một thời gian ngắn tự nhiên sẽ không có chuyện gì."
Vạn lão đầu không giải thích được, lại hỏi: “Làm vậy có ích gì sao?"
"Đương nhiên là có ích." Người đàn ông mặt vuông không khỏi tự tin: “Ta cũng có nghiên cứu Hạ Thiên, hắn rất tự cao, trừ bản thân mình ra thì hắn coi tất cả mọi người như đồ đần. Hắn vốn khinh thường giao lưu với người khác, dĩ nhiên cũng sẽ không chủ động truy đuổi. Chỉ cần các ngươi không ra tay với đám đàn bà của hắn, hắn sẽ không đuổi tận giết tuyệt các ngươi."
"Sư phụ, ngươi nghe xem, những người này nhìn thấu tính tình của ngươi rồi." Lúc này, trong phòng bỗng nhiên có giọng nói phụ nữ vang lên.
Tiếp theo, lại là một giọng nam uể oải, có vẻ đang khó chịu: “Trên thế giới này, ngoại trừ những cô vợ của ta, không ai có thể nhìn thấu bản tính của ta, mấy tên ngu ngốc này càng không thể."
Người đàn ông mặt vuông và Vạn lão đầu nghe thấy hai giọng nói này, sắc mặt liền thay đổi hẳn.
Tuy vậy, người đàn ông mặt vuông nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, từ từ đứng thẳng người, vuốt vuốt cổ áo, cười nói: “Nếu đã đến làm khách, thì cần gì phải ẩn nấp, ở chỗ Lạc mỗ có đủ trà ngon rượu ngon, để đặc biệt chiêu đãi các vị bằng hữu."
"Đồ đần như ngươi không phải bằng hữu của ta, cũng không có tư cách làm bằng hữu của ta." Hạ Thiên ôm Triệu Thanh Thanh đột ngột xuất hiện trên ghế sa lon bên cạnh, bất mãn nói.
Người đàn ông mặt vuông cười cười, tự mình rót một chén trà cho Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh: “Hai vị thân phận cao quý, Lạc mỗ quả thật với không tới, nhưng vẫn muốn dùng hết nhiệt tình để chiêu đãi hai vị."
"Ngươi là Lạc Quyền Đông?" Hạ Thiên nhìn người đàn ông mặt vuông, thuận miệng hỏi.
Người đàn ông mặt vuông hết sức dễ bảo gật gật đầu: “Không sai, ta chính là Lạc Quyền Đông, một thương nhân đồ cổ bình thường. Nếu hai vị có việc buôn bán gì liên quan tới đồ cổ thì tìm ta, giá tiền chắc chắn sẽ làm các ngươi hài lòng."
"Chúng ta cũng không đến bàn chuyện làm ăn." Triệu Thanh Thanh dù nói chuyện hay làm việc cũng không thích vòng vo, lại càng không thích người khác làm bộ làm tịch trước mặt cô, "Cũng không có hứng thú diễn trò với ngươi."
Diễn xuất của Lạc Quyền Đông có thể nói đã đạt đến cấp độ ảnh đế, lúc này vừa hay lộ ra vẻ mặt nghi ngờ: “Ồ, vậy Triệu tiểu thư và Hạ tiên sinh đêm khuya đến đây, rốt cuộc là cần gì?"
"Đến nước này rồi, ngươi còn giả bộ?" Triệu Thanh Thanh phải bội phục tên này, chuyện đã lúng túng đến nước này, hắn vẫn có thể không hề ngại ngùng tiếp tục diễn.
Vạn lão đầu tương đối tự giác, hắn chưa bao giờ lộ mặt trước Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh, cho nên lúc này dứt khoát ngậm miệng không nói, không xen mồm nửa câu.
"Lạc mỗ quả thật hồ đồ, kính xin Triệu tiểu thư chỉ rõ." Vẻ mặt và động tác của Lạc Quyền Đông cũng tương đối hoàn mỹ, dường như không khác gì người qua đường không biết chuyện, thiếu chút nữa làm cho Triệu Thanh Thanh sinh ra ảo giác.
Hạ Thiên uể oải nói: “Diễn xuất của ngươi thật ra cũng không tệ lắm, nhưng tìm lộn đối tượng rồi, ở trước mặt ta, ngươi diễn cái gì cũng vô dụng thôi."
"Ta thật sự không biết Hạ tiên sinh đang nói cái gì." Vẻ nghi ngờ trên mặt Lạc Quyền Đông càng sâu hơn, "Mặc dù ta ngưỡng mộ hai vị đã lâu, cũng muốn được làm quen với hai vị, nhưng quả thật không có duyên. Hai vị đột nhiên viếng thăm, chẳng lẽ ta có chỗ nào mạo phạm hai người sao?"
Rầm!
Hạ Thiên lười nói nhảm, trực tiếp tung qua một cước, đạp bay Lạc Quyền Đông, đánh vỡ hai bức tường, rơi xuống bể bơi ngoài sân.
Tiếp theo, bóng Hạ Thiên chợt lóe, lại ném Lạc Quyền Đông từ trong hồ bơi ra ngoài.
"Hiện tại đã tỉnh chưa?" Hạ Thiên cười hì hì hỏi, "Nếu còn chưa đủ tỉnh táo..., vậy thì làm lại mấy lần nữa."
"Không, không cần đâu." Lạc Quyền Đông cũng không phải kẻ thích bị hành hạ, lập tức lắc đầu từ chối.
Hạ Thiên ném Lạc Quyền Đông về trên ghế sa lon, lười biếng nói: “Đám ngu ngốc các ngươi có phải đều thích bị người ta hành hạ không, sao cứ bị đánh mới chịu nói thật, cần gì phải thế chứ?"
"Không có cú đánh này, làm sao biết mình nên thành thật tới mức nào mới phù hợp chứ." Lạc Quyền Đông lau nước trên mặt, nhận lấy khăn lông quản gia đưa tới, vẫn tươi cười nói.
Triệu Thanh Thanh cười lạnh: “Vậy bây giờ ngươi biết nên thành thật tới mức nào rồi hả?"
"Các ngươi muốn biết gì, ta tuyệt đối sẽ không giấu diếm." Lạc Quyền Đông lau nước trên tóc và mặt, tiện tay ném khăn lông lại cho quản gia, thản nhiên ngồi lại trên ghế sa lon, vẻ mặt và tư thái so với khi nãy như hai người khác.
"Tốt nhất là vậy." Triệu Thanh Thanh cảm thấy mình khó lòng nhìn thấu con người này, chỉ có thể âm thầm đề cao cảnh giác.
Lạc Quyền Đông thản nhiên nói: “Lạc mỗ có thể sống đến giờ, bí quyết chỉ bằng hai chữ ‘thức thời’."
"Ngươi từ đâu tìm được mấy món đồ đó?" Hạ Thiên đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
Lạc Quyền Đông dường như đã sớm đoán được sẽ có câu hỏi này, không chút chần chừ hồi đáp: “Một sơn thôn nhỏ cách phía tây Dự Chương chưa tới trăm dặm, nơi đó có một tòa cổ mộ, ta và bằng hữu trộm từ trong đó ra."
"Trộm được những gì?" Hạ Thiên lại hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận