Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3561: Con trai ta còn đẹp trai hơn ngươi gấp một vạn lần

“Nếu ngươi đã khăng khăng muốn chết, vậy ngươi cũng đừng trách ta.” Lực Ma hiển nhiên không phải là người có đầu óc, chịu không nổi đả kích, lập tức xiết chặt song quyền đánh tới Hạ Thiên.
“Lực Xâu Thiên Quân.”
Khi Lực Ma ra tay, mặt đất dưới lòng bàn chân bị đạp phá, có thể thấy được sức mạnh lớn đến bao nhiêu.
Khi song quyền vung ra, dường như ngay cả không khí cũng không chịu nổi trọng lượng này, lập tức phát ra âm thanh ầm ĩ quỷ dị.
Quyền chưa đến, một cảm giác áp bức khổng lồ đã đến trước.
Hạ Thiên không có biểu hiện gì đặc biệt, ngược lại sắc mặt lão đạo sĩ không khỏi thay đổi. Ông ta rõ ràng đứng sau lưng Hạ Thiên nhưng vẫn cảm nhận được ngực trì trệ, giống như có tảng đá nặng ngàn cân đang đè lên ông ta.
Bành!
Hạ Thiên không trốn tránh, tiếp nhận một quyền này.
Cương phong nổ tung, lão đạo sĩ bay ra ngoài, đụng phải một gốc cây mới dừng lại.
Lão đạo sĩ không chịu nổi, xoay người phun ra một ngụm máu, nhờ đó mà cảm giác khó thở ở ngực đã nhẹ đi rất nhiều.
“Ngươi chỉ có chút khí lực đó thôi sao?” Hạ Thiên vẫn hời hợt như cũ, giống như vừa mới bị cành liễu quạt trúng: “Ngươi chưa ăn cơm à?”
“Không thể nào?” Lực Ma mở to mắt, không thể tin nổi: “Lực đạo của ta nặng mấy ngàn cân, ngươi chỉ là phàm nhân, không có lý do gì có thể chống đỡ được.”
Hạ Thiên cảm thấy buồn cười, giễu cợt: “Có lý do hay không thì đều chặn được. Nếu đây chính là khí lực lớn nhất của ngươi, ngươi cũng chẳng có gì thú vị. Ngươi nên đi chết đi.”
“Hừ, ngươi khoan đắc ý đã.” Lực Ma bị kích thích, liền quát khẽ một tiếng, hai tay tăng vọt, bắp tay cuồn cuộn giống như thân cây mấy trăm năm: “Lại ăn ta một quyền, Lôi Đình Vạn Quân.”
Một quyền này quả thật không giống lúc trước.
Bởi vì chung quanh nắm đấm có lôi ý ba động, trong quyền phong còn có điện lửa màu lam lấp lóe không yên.
“Cái này còn có chút thú vị.” Hạ Thiên cười một tiếng, rốt cuộc cũng có chút xíu biểu hiện hứng thú.
“Đi chết đi.” Lực Ma cắn chặt răng, khu động nắm đấm giống như Thái Sơn, chậm rãi đánh về phía Hạ Thiên.
Bành.
Quyền phong đến đâu, mặt đất đều bị cày ra một cái hố tròn.
Phóng nhãn nhìn lại, cây cối bên trong phạm vi mấy trăm dặm đều bị ngăn trở.
Uy lực to lớn, xác thực không phải nhân loại có khả năng làm được.
Tuy nhiên, Hạ Thiên vẫn bình yên vô sự, cười nói: “Một quyền này thì được, nhưng vẫn còn chưa được thú vị cho lắm.”
“Ngươi có thể né tránh được? Nhân loại quả nhiên không thể tin.” Lực Ma kinh ngạc, thẹn quá hóa giận: “Ngươi không phải nói không tránh mà.”
“Cho nên ta mới nói đầu óc của ngươi không dùng được.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Ngươi nhảy lên nhảy xuống, mà ta thì đã nói ta đứng ở đây, ngươi đánh ta một quyền thử xem. Là do ngươi ngu ngốc, ngay từ đầu đã không dùng toàn lực. Cho ngươi cơ hội ngươi cũng không dùng được, còn có thể trách ai?”
Lực Ma nghẹn họng: “Cái này…”
“Bây giờ đến phiên ta.” Hạ Thiên mỉm cười, siết chặt quả đấm: “Ngươi có dám đứng yên chịu một quyền của ta không?”
“Hừ, chỉ là phàm nhân, một quyền có uy lực lớn bao nhiêu chứ.” Lực Ma cũng là người thích sĩ diện, đưa tay chỉ vào Hạ Thiên: “Lão tử đứng im ở đây, có gan thì ngươi dùng toàn lực đánh tới. Nếu lão tử cau mày dù chỉ một chút, ta sẽ là con của ngươi.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Bớt chiếm tiện nghi của ta đi. Con trai ta Hạ Lãnh còn đẹp trai hơn ngươi gấp một vạn lần.”
“Ngươi, hừ, ngươi đừng có đùa ta.” Lực Ma rốt cuộc phát hiện hắn ta không cách nào đấu võ mồm lại với Hạ Thiên, lập tức vận chân khí hình thành một thuẫn giáp hộ thể. Hắn ta nói với Hạ Thiên: “Ta đứng đây, có gan ngươi… A!”
Lời còn chưa nói hết, nắm đấm của Hạ Thiên đã xông đến.
Không hề có chút khách sáo, cũng không có chút báo hiệu nào.
Quyền phong, khẩu hiệu, thậm chí tên chiêu thức cũng không hô, cứ như vậy mà đánh vào bụng Lực Ma.
Lực Ma vốn có chút ngoài ý muốn, muốn mắng Hạ Thiên không có võ đức, kết quả phát hiện sau khi hắn ta trúng một quyền này, dường như chuyện gì cũng không có, không khỏi mừng rỡ.
“Ha ha ha, ngươi đúng là hạng giá áo túi cơm, chút khí lực đó mà cũng dám giả bộ.” Lực Ma cười ha hả, chỉ vào Hạ Thiên mà mắng: “Lão tử để cho ngươi đánh mười quyền tám quyền đều được.”
“Không cần đâu.” Hạ Thiên lười biếng lắc đầu: “Bởi vì ngươi đã chết.”
Lực Ma đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại càng cười như điên, thậm chí còn không dừng được: “Ha ha ha ha, thật sự chết cười lão tử mà. Chỉ có bấy nhiêu thôi mà cũng nổ cho to. Đúng là da mặt dày vô cùng.”
Hạ Thiên hoàn toàn không thèm để ý đến hắn ta. Hắn chậm rãi bước đến bên cạnh lão đạo sĩ, thuận miệng hỏi: “Ngươi quen biết với đại sư phụ của ta sao?”
“Đại sư phụ của ngươi là ai?” Lão đạo sĩ nghi hoặc hỏi.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Bớt làm bộ trước mặt ta đi. Nếu không, ta đánh ngươi đấy, ngươi đừng cho là ta đang nói đùa.”
“A, ngươi vừa nói ngươi tên Hạ Thiên đúng không?” Lão đạo sĩ làm ra vẻ bừng tỉnh: “Trước kia Trương Minh Đà có viết thư cho ta, nói ông ta có nhận một đồ đệ tên Hạ Thiên, còn nói ngươi là thiên tài trong thiên tài. Bây giờ gặp…”
Bốp.
Hạ Thiên tát cho một cái: “Còn giả bộ nữa hả? Trước đó chúng ta đã gặp một lần ở vườn trà.”
“Dám không nhìn ta. Lão tử sẽ cho các ngươi chết chung.” Lực Ma thấy Hạ Thiên không coi ai ra gì, cứ đứng nói chuyện với lão đạo sĩ, không khỏi giận đến mức phổi muốn nổ tung, xiết chặt nắm đấm muốn tiến lên cho Hạ Thiên một bài học.
Kết quả, hắn ta nổ thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận