Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2314. Lang băm

"Haiz, chàng có nhìn ra được gì không." A Cửu nghe Dư Diệu Diệu nói vậy..., không khỏi sinh lòng đồng tình, đầu đẹp khẽ dời, nhẹ giọng hỏi Hạ Thiên: “Rốt cuộc ông ấy bị bệnh gì vậy? Tại sao bắt mạch không ra?"
Hạ Thiên vẫn giữ vẻ thờ ơ, thuận miệng nói: “Ông ta vốn không có bệnh, dĩ nhiên là bắt mạch không ra rồi."
"Vậy những điểm dị thường trên thân thể và tinh thần của cha Diệu Diệu là do đâu?" A Cửu vô cùng rõ ràng tài nghệ y thuật của Hạ Thiên, tự nhiên sẽ không hoài nghi phán đoán của hắn, chẳng qua vẫn có vấn đề nghĩ không ra.
Dư Diệu Diệu nghe Hạ Thiên nói vậy..., không khỏi ngẩn người, tại sao A Cửu lại thỉnh giáo người đàn ông này, nhất thời càng thêm kinh ngạc: “Cửu Nhi, bạn trai của ngươi....."
"Hắn cũng là thầy thuốc, hơn nữa y thuật...... còn giỏi hơn tiểu thư nhà ta." Trong lòng A Cửu từ trước đến nay không thích so sánh Y Tiểu Âm với Hạ Thiên, nhưng sự thật vẫn là sự thật, dĩ nhiên A Cửu sẽ không phủ nhận.
"Thật hay giả đây?" Dư Diệu Diệu không tin tưởng lắm,"Y Tiểu Âm là nữ thần y thiên hạ đệ nhất đó."
"Y thuật của vợ Y Y đã được ta cải tiến, trừ ta ra, đúng là lợi hại nhất." Hạ Thiên tùy ý nói: “Bởi vì ta là thần y thiên hạ đệ nhất, vậy vợ Y Y dĩ nhiên chính là nữ thần y thiên hạ đệ nhất rồi."
Dư Diệu Diệu vẫn không tin, quay đầu nhìn A Cửu. A Cửu gật đầu, thừa nhận: “Mặc dù hắn nói hơi khoa trương, nhưng trên căn bản đều là sự thật."
"Cửu nha đầu, cái gì gọi là trên căn bản chứ." Hạ Thiên hơi bất mãn,"Rõ ràng toàn bộ lời ta nói đều là thật."
A Cửu quăng cho hắn một ánh mắt xem thường, mặc kệ hắn. " Hạ tiên sinh này, cha ta rốt cuộc bị bệnh gì?"
Dư Diệu Diệu rất là tin tưởng lời nói của A Cửu, lập tức tha thiết thỉnh cầu: “Ngươi có thể cứu cha ta không, xong rồi ta tuyệt đối sẽ hậu tạ."
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta đã nói rồi, cha ngươi không có bệnh, căn bản không cần trị."
"Hạ tiên sinh, ngươi đang nói đùa đấy sao." Dư Diệu Diệu còn tưởng rằng Hạ Thiên không muốn trị, tâm tình rất là không vui: “Mấy tháng trước tinh thần cha ta đã rối loạn rồi, sau đó da cũng hiện lên những vết bầm tím sẫm, thân thể cũng càng ngày càng suy yếu...... Nhiều bệnh trạng như vậy, làm sao có thể không có bệnh."
"Không có bệnh chính là không có bệnh." Hạ Thiên bĩu môi, cũng lười giải thích nhiều, chỉ nói một câu: “Có nhiều bệnh trạng hơn nữa cũng là giả dối thôi, chỉ có thể nói do các ngươi quá ngu xuẩn, ngay cả trò mèo này cũng nhìn không thấu." Lúc này Dư phụ đang ngủ mê man, đầu ngón tay khẽ giật giật.
"Ngươi đúng là đang nói hươu nói vượn." Dư Diệu Diệu thật sự không cách nào tiếp nhận những gì Hạ Thiên nói, giận lây cả A Cửu,"Cửu Nhi, nếu như ngươi không muốn chữa bệnh cho cha ta, ngươi có thể nói sớm một chút, hoàn toàn không cần thiết phải qua loa lấy lệ như vậy."
"Diệu Diệu, ngươi nên tin tưởng lời hắn nói.” A Cửu cũng nghiêm túc nói,"Bạn bè của ta vốn không nhiều lắm, cho nên ta chưa bao giờ có ý định qua loa cho xong với bạn bè."
Dư Diệu Diệu nhìn vẻ mặt A Cửu không giống như đang nói đùa, nhất thời cũng không biết có nên tin tưởng A Cửu hay không, đành phải gặng hỏi lại: “Theo như ý của các ngươi, cha ta từ đầu luôn không có bệnh, mà là đang cố ý giả bệnh? Sao có thể như vậy? Các ngươi khẳng định đang đùa ta, có đúng không?"
"Đúng, bọn họ đang đùa bỡn ngươi!" Lúc này, có mấy người thô bạo đẩy cửa vào, lạnh lẽo nói. A Cửu nghe thấy giọng nói này, vẻ mặt lập tức lạnh đi, đây là giọng nói phát ra từ chuông cửa mới rồi.
Một đám người xông vào phòng, người đi đầu khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, tướng mạo rất là bình thường, chỉ có xung quanh miệng giữ một hàng ria mép ngắn.
"Không phải ngươi đi kinh đô à, tại sao lại trở về rồi?" Dư Diệu Diệu thấy người đàn ông ria ngắn kia, trên mặt lộ vẻ kinh hoảng.
Người đàn ông ria ngắn hừ lạnh một tiếng, giọng nói càng thêm âm trầm: “Ta thấy lạ hôm nay sao mới sáng sớm ngươi đã thúc dục ta lên đường, quả nhiên đang bày trò. Bệnh của cha là do đám thầy thuốc ngươi mời tới trị bậy mới trầm trọng như vậy, ngươi lại còn không chịu thôi, chẳng lẽ ngươi muốn hại chết cha mới vừa ý sao?"
"Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó!" Dư Diệu Diệu trợn mắt nhìn người đàn ông ria ngắn kia, phản bác: “Dư Mang Mang, ngươi ba lần bốn lượt ngăn cản ta mời người xem bệnh cho cha mới có vấn đề đấy!"
"Ngươi muốn nói thế nào cũng được, dù sao ta tuyệt đối không cho phép các ngươi gây tai họa cho cha nữa."
Người đàn ông ria ngắn nói với bảo vệ phía sau: “Đi, bắt hai người kia lại, với mời tiểu thư trở về phòng nghỉ ngơi!"
Mấy tay bảo vệ vô cùng nghe lời, lập tức tiến lên vây Hạ Thiên và A Cửu lại, cũng tách Dư Diệu Diệu ra.
"Dư Mang Mang, sao ngươi dám đối xử với ta như vậy!" Dư Diệu Diệu cũng nổi giận,"Ta cũng họ Dư, hơn nữa còn là tỷ tỷ của ngươi. Cho dù hiện tại thân thể cha không tốt, Dư gia cũng không tới phiên ngươi làm chủ!"
"Hôm nay ta không thể không làm chủ!" Sắc mặt người đàn ông ria ngắn trầm xuống,"Tránh cho ngươi lại mời mấy kẻ không đứng đắn này về nhà, đến lúc đó cha thật sự bị đám lang băm ngươi mời tới hại chết."
Hạ Thiên nghe lời này rất là bất mãn: “Tên ngốc ngươi nói ai là lang băm hả?" "Này còn phải hỏi sao, dĩ nhiên chính là ngươi và con đàn bà đê...... Oái!" Lời còn chưa nói hết, người đàn ông ria ngắn bỗng dưng phát hiện cả người mình bay lên không, sau đó đánh vỡ cửa sổ, bị ném vào đài phun nước trước nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận