Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2635: Ngươi không bị gì sao?

An Tâm quán, đại đường.
Tiểu đạo cô Niệm Tâm cung kính quỳ xuống, đầu cúi sát mặt đất.
“Bọn họ đâu rồi?”
Quán chủ Mạc Thủ Huyền từ trên cao nhìn xuống tiểu đạo cô, lạnh giọng hỏi một câu.
Người tiểu đạo cô Niệm Tâm run lên, yếu ớt đáp: “Đã đưa đến phòng của sư tổ.”
“Rất tốt, cuối cùng cũng không tiếp tục xuất hiện sai lầm. Bằng không, tiểu tiện nhân ngươi chết rồi.”
Mạc Thủ Huyền hơi khó chịu khi nhớ lại chuyện vừa nãy. Lúc này, ông ta trút giận lên người tiểu đạo cô.
Tiểu đạo cô Niệm Tâm không dám phản bác, đành phải im lặng quỳ ở đó.
“Ngươi cho lão già kia uống thuốc chưa?”
Mạc Thủ Huyền lãnh đạm hỏi.
“Đồ đệ đã cho sư tổ uống khi hai vị cô nương kia tiến vào đạo quán.”
Tiểu đạo cô nhẹ gật đầu.
Mạc Thủ Huyền thở ra một hơi, bóp ngón tay, lẩm bẩm: “Chiếu theo thời gian, bệnh của lão già đó rất nhanh sẽ phát tác. Bây giờ ta chờ bọn họ náo loạn với nhau, đến lúc đó, mặc kệ bên nào chết, kết quả cũng chỉ là lưỡng bại câu thương. Như vậy, bổn quán chủ có thể đi nhặt tiện nghi có sẵn rồi.”
Nói đến đây, mặt Mạc Thủ Huyền đột nhiên nhăn lại, tức giận mắng to: “Đám ngu xuẩn Bắc Thiên Môn da trâu thổi đến vang trời. Kết quả, ngay cả cọng lông chân của Hạ Thiên cũng không chạm đến được, đúng là phế vật. Rốt cuộc ta vẫn phải lợi dụng bệnh điên của lão già kia. Chỉ tiếc bệnh điên đó phát một lần lại ít đi một lần. Qua lần này, chỉ sợ lão ta không sống được bao lâu nữa. Thật sự đáng tiếc!”
Tiểu đạo cô Niệm Tâm nghe xong, mồ hôi lạnh rịn ra đầy trán, sợ sư phụ của nàng trở mặt giết chết nàng, người không khỏi run lên bần bật.
“Này, ngươi sợ cái gì chứ? Vi sư sẽ không giết ngươi đâu.”
Mạc Thủ Huyền hơi buồn cười nhìn tiểu đạo cô đang run lẩy bẩy đứng ở nơi đó, khoát tay nói: “Được rồi, nơi này không còn việc của ngươi nữa.”
“Sư phụ, vậy còn chuyện người nhà của con thì sao.”
Tiểu đạo cô Niệm Tâm do dự một lát, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng hỏi.
Hai mắt Mạc Thủ Huyền nhắm lại, bỗng đạo bào lóe lên. Tiểu đạo cô Niệm Tâm bị đá một cước, cả người đâm vào vách tường, nặng nề rơi xuống đất, khóe miệng chảy máu.
“Ngươi có tư cách gì mà ra điều kiện trước mặt bổn quán chủ ta?”
Mạc Thủ Huyền vô cùng chán ghét: “Nếu không phải bổn quán chủ có lòng tốt thu nhận ngươi, thỉnh thoảng đưa thuốc cho người nhà của ngươi, lúc này cả nhà ngươi đã chết hết rồi. Cho nên, bổn quán chủ nói ngươi làm cái gì thì ngươi làm cái đó, đừng tự tung tự tác chủ trương, hiểu chưa?”
Tiểu đạo cô không dám nói nhiều, thậm chí vết máu trên miệng cũng không dám lau.
“Cút đi.”
Mạc Thủ Huyền càng nhìn càng cảm thấy chán ghét, lại mắng: “Ngươi còn không biến đi? Ngươi có tin ta không cung cấp thuốc cho người nhà của ngươi nữa không?”
Tiểu đạo cô Niệm Tâm không dám do dự, chậm rãi lăn ra khỏi đại đường.
“Hừ, đúng là nha đầu hạ tiện.”
Mạc Thủ Huyền nhìn thấy, chỉ cười nhạo một tiếng, cũng không để trong lòng, tập trung tinh thần suy nghĩ làm sao để kiếm tiện nghi.
Qua mấy phút, bỗng nhiên bên ngoài vang lên một tiếng oành, chấn động toàn bộ mặt đất lung lay theo.
“Thời cơ đã đến.”
Mạc Thủ Huyền vui mừng quá đỗi, quát lớn: “Niệm Tâm, lấy pháp khí cho vi sư. Ngươi hãy đi theo vi sư báo thù cho sư tổ.”
Còn chưa dứt lời, Mạc Thủ Huyền không chờ Niệm Tâm xuất hiện, mũi chân điểm một cái nhảy đến trước mặt gian nhà đá hậu viện.
Gian nhà đá đã bị sập, chỉ còn lại cái hố sâu vài mét, một ông lão tóc trắng không rõ sống chết nằm bên trong.
“Sư phụ, người không sao chứ?”
Mạc Thủ Huyền đứng bên cạnh cái hố, hô to vào trong: “Ba tên tặc tử đáng chết kia đã ra tay với sư phụ. Sư phụ hãy nhìn đồ nhi tìm bọn chúng, báo thù cho người.”
Mạc Thủ Huyền làm bộ tìm kiếm trong phế tích còn sót lại của gian nhà đá. Kết quả khiến ông ta thất vọng, bởi vì ông ta cái gì cũng không phát hiện ra.
“Mạc quán chủ, không biết ngươi đang tìm cái gì thế?”
Ninh Nhụy Nhụy đẩy đống đá che trước người nàng ra, yên lặng nhìn Mạc Thủ Huyền: “Nếu ngươi không ngại, ta giúp ngươi tìm xem.”
“Ngươi không bị gì sao?”
Mạc Thủ Huyền có chút ngoài ý muốn nhìn Ninh Nhụy Nhụy không hề bị một vết thương nào, ánh mắt thoáng hiện lên sự nghi ngờ, nhưng rất nhanh chuyển sang phẫn nộ: “Tiện nhân ngươi đúng là đáng ghét! Ta vốn cho rằng các ngươi là thiện khách, cho nên ta đã để các ngươi đến gặp sư phụ ta. Nghĩ không ra các ngươi lại ra tay với sư phụ, tội đáng chết vạn lần.”
Thạch Thuần xuất hiện từ một nơi khác, bất mãn nói: “Được rồi, ngươi đừng có ở đó nói tội đáng chết vạn lần nữa. Ngươi cứ làm bộ mãi không thấy mệt sao?”
“Bổn quán chủ không biết ngươi đang nói cái gì nữa.”
Mạc Thủ Huyền giận tím mặt: “Sư phụ ta và các ngươi không thù không oán, vì sao các ngươi lại ra tay hạ sát sư phụ ta chứ?”
“Đúng vậy, chúng ta và sư phụ của ngươi không thù không oán, tại sao chúng ta lại muốn xuống tay với ông ấy chứ?”
Ninh Nhụy Nhụy cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại.
Mạc Thủ Huyền lạnh giọng nói: “Làm sao bổn quán chủ biết được các ngươi có tâm địa độc ác gì. Tóm lại, nếu hôm nay các ngươi không có lời giải thích với ta, các ngươi cũng đừng hòng bình yên rời khỏi nơi này.”
“Ồ, Nhụy Nhụy tỷ, người này ngược lại không ngu.”
Thạch Thuần cười hì hì nói: “Chắc ông ta nhìn ra được ông ta đánh không lại chúng ta, cho nên ông ta đã chuyển từ báo thù rửa hận thành không cho chúng ta bình yên rời đi.”
Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười, lời nói có chút trào phúng: “Loại người mà muốn sống lâu, ánh mắt tất nhiên sẽ tốt. Đáng tiếc đầu óc lại không được tốt cho lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận