Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2315. Có người muốn giết nàng diệt khẩu

"Thế này......" Dư Diệu Diệu nhìn một màn này, trực tiếp ngây người, thật sự không thể tin nổi quay đầu nhìn về phía A Cửu: “Hắn thật sự là thầy thuốc à?"
"Hắn đúng là thầy thuốc." A Cửu vẫn bình tĩnh, tỏ vẻ đây hành vi thường thấy của Hạ Thiên, không cần lấy làm kinh ngạc. A Cửu đã dự cảm sớm muộn gì Hạ Thiên cũng không nhịn được mà động thủ thôi, chẳng qua không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Mấy tên bảo vệ đứng đó trừng mắt líu lưỡi, nhất thời không biết nên có phản ứng gì.
"Ngơ ngác gì nữa, còn không mau đi xem hắn có sao không." Lúc này Dư Diệu Diệu nhận lấy quyền chỉ huy, ra lệnh cho bảo vệ: “Nếu có làm sao..., trực tiếp đưa đi bệnh viện."
"À, vâng." Mấy tay bảo vệ lúc này mới như bừng tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng chạy xuống lầu dưới. Dư Diệu Diệu xuyên qua cửa sổ bể tan tành, quan sát tình hình bên ngoài trong chốc lát, thấy mấy tên bảo vệ mang người đàn ông ria ngắn hôn mê ra khỏi hồ rồi khiêng đi, trong lòng thầm thả lỏng.
"Cửu nha đầu, chuyện này cũng không nên trách ta, là tên ngốc kia chửi chúng ta trước." Hạ Thiên bày ra vẻ mặt thành thật giải thích với A Cửu.
A Cửu khoát tay, không muốn nghe hắn giải thích, nói thế nào đi nữa thì hắn cũng có lý, tranh cãi với hắn tuyệt đối không phải là ý hay, điểm này mười hai năm trước A Cửu đã biết rồi.
"Chuyện lúc nãy, cám ơn các ngươi." Dư Diệu Diệu xoay người lại, tỏ vẻ cảm tạ Hạ Thiên cùng A Cửu.
"Không cần khách sáo, thật ra chúng ta cũng không làm gì." A Cửu thần sắc lạnh nhạt lắc đầu, cô đã biết người bạn này mời mình tới đây, khẳng định không chỉ đơn giản là làm khách và chữa bệnh.
Không biết vì nguyên nhân gì, Dư Diệu Diệu cũng không nhắc lại chuyện chữa bệnh, mà nói với Hạ Thiên và A Cửu: “Các ngươi đường xa đến đây, chắc là đã mệt rồi, để ta bảo quản gia sắp xếp hai gian phòng khách cho hai người, các ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt một đêm trước đã."
"Cũng được." A Cửu nghe theo sắp xếp của Dư Diệu Diệu. Hạ Thiên thuận miệng nói: “Không cần hai phòng, an bài một phòng là được rồi."
"À, là ta sơ sót." Trên mặt Dư Diệu Diệu lộ ra vẻ mập mờ lần nữa, chớp chớp mắt với A Cửu: “Yên tâm, hiệu quả cách âm phòng nhà ta rất vượt trội, các ngươi có gây ra động tĩnh lớn hơn nữa, cũng sẽ không truyền ra ngoài."
A Cửu trợn mắt nhìn Dư Diệu Diệu, tức giận nói: “Ngươi là đồ con gái hư hỏng, nếu rảnh rỗi như vậy thì tự đi kiếm bạn trai đi."
"Đàn ông có gì tốt chứ, ta là người theo chủ nghĩa không kết hôn." Dư Diệu Diệu xem thường lắc đầu,"Vốn ngươi còn cùng chiến tuyến với ta, nhưng cái đồ mặt mày sáng sủa nhà ngươi lại phản bội lời thề của chúng ta."
A Cửu không phục phản bác: “Ngươi mới mặt mày sáng sủa ấy, không đúng, ngươi là đồ mặt mũi lấm lét gian xảo, như Trần tiểu nhị trong mấy vở kịch."
Dù sao đêm đã về khuya, hai người ồn ào trong chốc lát, sau đó lại ăn chút đồ ăn khuya, rồi trở về phòng riêng của mình. Hạ Thiên và A Cửu quả nhiên được sắp xếp ở cùng một gian phòng, nói là gian phòng, thật ra thì không gian bên trong rất rộng rãi, so ra còn xa hoa hơn 'Phòng tổng thống' trong khách sạn, chẳng qua là cách bài trí thiên hướng nhà ở hơn một chút.
"Cửu nha đầu, nàng không tắm sao?" Lúc này, Hạ Thiên nằm nghiêng trên giường, nhìn A Cửu đứng trước cửa sổ, cười hì hì hỏi.
Hai tay A Cửu ôm trước ngực, đôi mi thanh tú cau lại, trong lòng nghĩ đến chuyện vừa xảy ra lúc nãy, cũng cân nhắc mục đích Dư Diệu Diệu mời mình tới đây, nên không nghe thấy Hạ Thiên nói.
Thân hình Hạ Thiên chợt lóe, trực tiếp ôm A Cửu lên giường: “Cửu nha đầu, nàng thẫn thờ gì vậy?"
"Đừng làm rộn, ta đang suy nghĩ mà." A Cửu biết tên lưu manh này muốn làm gì, nhưng hiện tại cô không có tâm tư nghĩ đến chuyện kia, không khỏi trợn mắt nhìn Hạ Thiên.
"Có cái gì phải nghĩ." Hạ Thiên xem thường nói.
A Cửu thở dài, có chút thương cảm: “Trước kia ta vẫn đi theo bên cạnh tỷ tỷ, coi chuyện của tỷ ấy thành chuyện của ta, coi cuộc đời tỷ ấy là cuộc đời của ta, cho nên cũng không có bao nhiêu bạn bè. Dư Diệu Diệu là người bạn đầu tiên ta quen biết lâu như vậy, ta thật sự không muốn mất đi người bạn này."
"Vậy hơi khó đó." Hạ Thiên lẩm bẩm như đang tự nói với mình.
"Là sao?" A Cửu hỏi ngược lại. Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, thuận miệng nói: “Bởi vì nàng sắp chết đến nơi rồi."
"Chàng nói cái gì!" A Cửu lập tức bật dậy, túm lấy Hạ Thiên: “Chàng nói vậy nghĩa là sao?"
"Nói thế nào thì nghĩa thế đấy." Hạ Thiên bĩu môi,"Nàng đã biết bí mật, nhưng lại không muốn giữ bí mật, thì chắc chắn sẽ có người muốn giết nàng diệt khẩu thôi."
A Cửu nghe những lời này..., đôi mi thanh tú không khỏi khẽ cau lại. "Cửu nha đầu, không cần đau đầu nghĩ mấy chuyện nhàm chán này, tốt nhất là tranh thủ thời gian ngủ đi." Hạ Thiên cười hì hì, vén chăn lên, phủ lên hai người, sau đó bắt đầu giở trò. A Cửu bất ngờ không đề phòng, chỉ có thể"Ư ưm" nửa đẩy nửa cự.
Ngay vào lúc này, không biết từ nơi nào truyền đến mấy tiếng"Tạch tạch tạch" rất nhẹ.
"Hừ, chỉ là một đôi cẩu nam nữ thôi mà, hoàn thành quá dễ dàng." Một bóng người không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên ban công, trong tay cầm một khẩu súng lục giảm thanh còn bốc khói, lạnh nhạt nói vào điện thoại di động.......
Bạn cần đăng nhập để bình luận