Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2361. Toàn lão bất tử

Lúc này, mấy trăm dặm ở ngoài, có một chiếc thuyền con đang trôi nhanh trên biển.
Nếu có người gặp được khung cảnh này, nhất định sẽ bị cả kinh đến nỗi linh hồn xuất khiếu, cho rằng gặp được thuyền ma.
Bởi vì con thuyền nhỏ này do mấy cây gậy trúc quấn lại với nhau, hơn nữa phía trên không có bất kỳ động lực gì, cũng không có ai đang lái thuyền, nhưng mà tốc độ lại nhanh đến mức khó tin.
Hai người ăn mặc áo bào, chỉ có điều một người mặc màu trắng, còn người kia thì màu xanh, bọn họ che kín mít thân thể bên ngoài của mình, chỉ lộ ra một cặp mắt bắn tinh quang ra bốn phía, không ngừng quét mắt nhìn xung quanh.
"Diệp sư huynh, phía trước có gì kìa?" Người mặc áo bào xanh chợt nhìn thấy một vật đang trôi nổi đến đây.
"Thuyền cứu nạn mà thôi." Người mặc áo bào trắng nhàn nhạt nhìn thoáng qua, thuận miệng nói.
Giọng nói của hai người nghe như thanh niên, người mặc áo bào xanh nghe như thiếu niên, người mặc áo bào trắng lại có phần chững chạc và thận trọng hơn.
Thiếu niên áo bào xanh nói tiếp: "Ta nói là đồ vật phía trên kia."
"Hả?" Nam nhân áo bào trắng thả người nhảy một cái, trong nháy mắt liền nhảy tới thuyền cứu nạn cách đó mấy dặm, người mặc áo bào xanh cũng vội vàng đi theo.
"Trường Sinh Đế Quân?" Thiếu niên áo bào xanh liếc nhìn ký hiệu trên thuyền cứu nạn, không khỏi nói: "Khẩu khí thật là lớn a, phàm phu tục tử cũng dám xưng là Đế Quân. Một trong những người mà chúng ta muốn tìm, hình như cũng có một cái được xưng là Trường Sinh gì đó?"
"Người đó tự xưng là Trường Sinh chủ." Nam nhân áo bào trắng lạnh nhạt: "Về phần Trường Sinh Đế Quân, cũng chỉ là bốn chữ mà thôi, xưng thì có làm sao đâu?"
"Sư phụ chúng ta tu luyện nhiều năm như vậy cũng mới dám xưng là Tiên Quân, làm sao hắn dám vô lễ như thế." Thiếu niên áo bào xanh khó chịu trong lòng, "Những người phàm tục này đúng thật là không biết trời cao đất rộng."
Nam nhân áo bào trắng không thèm để ý lời than phiền của sư đệ mình, nhìn đồ vật trên chiếc thuyền cứu sinh này, đó là một quả cầu màu đen cao ngang người, chất nhầy màu đen liên tục rơi xuống, có một cái hốc lớn mở ra ở một bên, trong hốc có một ấn ký hình người, chỉ có điều người ở trong đó hiện không biết tung tích.
"Những thứ này là bóng ma do âm Cực Hoàn sinh ra, không biết tại sao ngưng tụ thành một quả cầu, trong đó hình như đã từng nhốt một người." Nam nhân áo bào trắng khẽ chau mày, "Xem ra âm Cực Hoàn quả thật đã bại lộ."
Thiếu niên áo bào xanh có chút kinh ngạc, nói: "Không giống lắm, âm Cực Hoàn uy lực to lớn, chỉ cần một viên nhỏ là có thể nuốt chửng hết sinh mệnh trong phạm vi vài dặm, nhìn ba hòm âm Cực Hoàn này, sao ngay cả một người cũng không nuốt nổi?"
"Vậy nói rõ thứ bại lộ chỉ là phối phương âm Cực Hoàn, chứ không phải là chính viên thuốc." Nam nhân áo bào trắng tiện tay lấy một bình nước thuốc nhỏ, đổ vài giọt cho người bị chất nhầy màu đen bọc lấy.
"Tam Thanh Lộ quý giá như vậy, đừng dùng trên người loại phế vật này." Thiếu niên áo bào xanh có chút khó chấp nhận, nói.
Nam nhân áo bào trắng lạnh giọng nói: "Trước khi ra ngoài, ngươi còn nhớ sư phụ đã dặn cái gì không?"
"Nhớ." Thiếu niên áo bào xanh thở dài nói: "Sư phụ dặn ba chuyện."
Nam nhân áo bào trắng hỏi: "Ba chuyện gì."
Mặc dù thiếu niên áo bào xanh có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn là há mồm nói ra:
"Thứ nhất, không được tùy ý tổn thương đến người hay vật."
"Thứ hai, không được tiết lộ thân phận và xuất thân của mình cho bất kì người phàm tục nào."
"Thứ ba..." Nói tới đây, hắn bỗng nhiên ngừng lại, cũng không biết là do không nhớ rõ, hay là đang giả bộ.
Nam nhân áo bào trắng trừng đối phương một cái, nhẹ giọng quát lên: "Thứ ba, không được thấy chết mà không cứu đối với người phàm tục bị nạn! Diệp sư đệ, ngươi chính là bị sư môn và phụ mẫu làm hư, nên mới có cái nhân tính thờ ơ, không hề có chút lòng thương hại này."
"Diệp sư huynh, ta biết sai rồi, ngươi không cần mắng ác đến vậy đâu." Thiếu niên áo bào xanh rất bất mãn, nói.
"Hừ, người khác nuông chiều ngươi, nhưng ta lại không nuông chiều cái tính xấu này của ngươi." Nam nhân áo bào trắng lộ vẻ phiền chán trong ánh mắt, lạnh giọng nói: "Ngươi đi lên đảo chờ ta trước đi, không có sự đồng ý của ta, không được tự tiện rời đảo."
"Không phải chứ, lỡ mà người trên đảo gây bất lợi cho ta thì sao, ta cũng không được phản kháng luôn à?" Thiếu niên áo bào xanh lộ ra ánh mắt sợ hãi, "Diệp sư huynh, hay là ta đi cùng với ngươi nha, như vậy cũng có thể học được một vài thứ."
Nam nhân áo bào trắng lạnh nhạt cự tuyệt: "Thuyền cứu nạn ở đây, nói rõ nhiều khả năng là có thuyền gặp nạn, ta muốn qua đó điều tra thử một chút.lần trước sự việc ngươi hành hạ người phàm tục đến chết còn chưa kết thúc, ngươi đi cùng, chỉ sẽ làm hỏng việc."
"Diệp sư huynh, ngươi nói ta như vậy thì hơi quá rồi." Thiếu niên áo bào xanh rất là bi phẫn, "Ta chỉ là nhất thời lỡ tay, cũng không phải là cố ý giết người, chưa kể sư phụ đã phạt ta, ngươi không cần ngày nào cũng lấy cái chuyện này nói với ta.”
“Cùng lắm thì, lần này tìm được những người đó, ta không dùng bất kì linh khí hay tiên thuật là được chứ gì."
"Ta chẳng thèm nói ngươi nữa, chỉ là muốn khuyên ngươi một câu, đừng quá tự đại." Nam nhân áo bào trắng lạnh nhạt nói: "Giới trần tục gần đây có dấu hiệu linh khí thức tỉnh, hơn nữa thường có người mang thiên phú dị bẩm, không phải nơi mà ngươi muốn làm gì thì làm."
"Cắt." Nam nhân áo bào xanh phản bác, "Linh khí giới trần tục thưa thớt và mờ mịt như không có, có thể ra người mang thiên phú dị bẩm gì chứ, toàn là lão bất tử hơn trăm năm, nghe nói Trường Sinh chủ lần này cũng đã hơn trăm tuổi, cũng không biết sư phụ nhìn trúng cái gì từ lão già này."
Nam nhân áo bào trắng phản bác: "Sư phụ cũng hơn trăm tuổi, ngươi là muốn nói lão nhân gia cũng là lão già à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận