Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2526: Một tiếng súng

“Nàng xem kìa.” Hạ Thiên tiện tay nhặt một cục đá trên đất, sau đó ném vào khe nứt tối om kia.
Cục đá dường như biến mất, lại không truyền đến âm thanh rơi xuống.
“Bộp!”
Sau tầm nửa phút, trong khe nứt đột nhiên bắn ra một viên đá, trực tiếp xẻ một cái cây thành hai đoạn.
“Hiểu chưa?” Hạ Thiên cười nhìn Dương San.
Dương San như hiểu như không: “Chàng nói viên đạn đó bắn ra từ khe nứt ư?”
“Đúng.” Hạ Thiên gật đầu, “Khe nứt này chính là vòng xoáy thời gian, không những có thể bóp méo thời gian, thậm chí có thể liên kết với dị giới nào đó.”
“Dị giới?” Dương San biết Nguyệt Thanh Nhã nên cũng không quá xa lạ với dị giới, không khỏi có chút lo lắng: “Vậy có cách nào xử lý vòng xoáy thời gian này không?”
“Đương nhiên là có.” Hạ Thiên vẻ mặt tự tin, hai mươi năm trước hắn gần như bó tay với truyền tống trận của Vấn Đạo Quân, mà bây giờ chuyện này đã không làm khó được hắn nữa, suy nghĩ trong chốc lát Hạ Thiên nói: “Cơ mà bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
Dương San hỏi: “Tại sao?”
“Đương nhiên là phải cứu được hai tên đần mất tích cho nàng rồi.” Hạ Thiên nghiêm túc nói với Dương San.
“Chồng ơi, cảm ơn chàng.” Dương San đúng là rất cảm động, không khỏi ôm cổ Hạ Thiên trao một nụ hôn dài.
Qua nửa tiếng đồng hồ hai người mới thỏa thê tách môi lưỡi ra.
“Đi thôi, đi xem trong vòng xoáy đó có gì.” Hạ Thiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Dương San, chậm rãi đi vào trong khe nứt tối om.
Dương San có chút lo lắng nói: “Chúng ta cứ thế đi vào nhỡ lạc thì sao, không phải rất nguy hiểm à?”
“Vợ Tiểu Dương, nàng yên tâm đi, đẳng cấp của vòng xoáy thời gian này rất thấp, không tạo thành ảnh hưởng gì với ta đâu.”
Hạ Thiên cười hì hì nói: “Hơn nữa coi như trong này thật sự có nguy hiểm, thì chồng nàng cũng có thể dễ dàng giải quyết.”
Dương San cuối cùng biết cũng biết tại sao Hạ Thiên có thể mê hoặc được nhiều nữ nhân ưu tú như thế, trong đó chắc chắn vì trên người Hạ Thiên có cảm giác vô cùng an toàn, bất kể xảy ra chuyện gì, bất ngờ gì, nguy hiểm gì hắn vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh, sau đó dễ dàng giải quyết tất cả.
Thật ra đây chính là mị lực không người phụ nữ nào có thể chống cự nổi, thậm chí có thể nói mị lực không có ai có thể chống đỡ, cho nên may mắn Hạ Thiên không thích nam nhân, bằng không tình cảnh của hậu cung… Đúng là không thể tưởng tượng.
Hạ Thiên không để ý Dương San đang nghĩ gì, chỉ ôm lấy nàng đi vào trong vòng xoáy thời gian.
Vừa tiến vào khe nứt thì Hạ Thiên đã biết được chỗ này là đâu.
“Đây là mộ huyệt sao?” Dương San cũng từ trong mớ suy nghĩ bòng bong tỉnh táo lại, sau khi nhìn ngó xung quanh nàng không khỏi lẩm bẩm: “Hình như là cổ mộ có niên đại xa xôi, ít nhất là từ thời Tống.”
Hạ Thiên hơi bất ngờ liếc nhìn Dương San: “Vợ Tiểu Dương, nàng có nghiên cứu về cổ huyệt sao?”
“Cũng không hẳn.” Dương San cười một tiếng, giải thích nói: “Ta là hướng dẫn viên du lịch mà, cần phải ghi nhớ đủ loại điểm du lịch, cổ huyệt cũng là phong cảnh của nhiều khu vực quốc gia, ví dụ như Taj Mahal ở nước ngoài, kim tự tháp, tượng binh mã của Trung Quốc, mộ Hải Hôn Hầu… Lúc rảnh ta cũng sẽ xem qua những sách chuyên khảo.”
Hạ Thiên gật đầy, không tiếp tục hỏi nữa.
“Hai du khách mất tích thật sự ở đây sao?” Dương San có chút nghi ngờ nói.
“Vòng xoáy này không lớn, tìm xung quanh là biết.” Hạ Thiên thuận miệng đáp.
Quả nhiên đúng như thế, Dương San nhanh chóng tìm thấy hai du khách đó ở dưới chân tường, là hai ông bà đã quá tuổi, xem ra bọn họ hẳn là bị dọa sợ vậy nên mới ngất đi.
“Hai người họ không sao chứ.” Dương San biết Hạ Thiên y thuật cao siêu, cho nên hỏi một câu.
Hạ Thiên chỉ liếc mắt liền nói: “Không sao, chỉ là không khí nơi đây mỏng manh, bọn họ bị thiếu oxy thôi.”
“Vậy đưa bọn họ ra ngoài trước đi.” Dương San có chút lo lắng hai ông bà ở trong mộ huyệt lâu sẽ xảy ra vấn đề, nàng dìu hai người rồi đưa hết ra ngoài.
Sau khi được Hạ Thiên tẩy tủy phạt cốt, cùng với song tu hơn hai ngày, Dương San đã là tu tiên giả Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong rồi, đừng nói là dìu hai người già, cho dù vác hai cục đá 500 kg cũng không thành vấn đề.
Vì vậy Hạ Thiên không giúp đỡ nàng, hắn đang quan sát ngôi cổ mộ này, bởi vì trong đây hắn cảm nhận được một tia khí tức dị giới.
Chỉ là lốc xoáy thời gian này chỉ có một phần mỏng manh ở trong mộ huyệt này, hắn không thể xác định nguồn gốc của khí tức đó.
“Chồng ơi, chàng đang nhìn gì vậy?” Dương San quay về trong mộ phát hiện Hạ Thiên đang xuất thần nhìn đi đâu đó, vậy nên không khỏi hỏi một câu.
Còn chưa đợi Hạ Thiên trả lời, chỉ thấy trong bóng dâm bỗng dưng có một người xông ra, trong tay cầm súng nhắm vào hai người, ánh mắt vô cùng âm u, sát khí bức người.
“Bằng!” Theo đó là một tiếng súng vang lên.
Người bắn súng vừa lóe lên đã biến mất, đồng thời nó cũng là ảo ảnh.
Có điều Hạ Thiên cảm thấy trông người bắn súng rất quen quen, hình như có phần tương tự với Bàng giáo sư đã gặp ở đại học Giang Hải.
Chỉ là nữ nhân trong ảo ảnh trẻ hơn mười mấy tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận