Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3242: Người không kiên nhẫn sống tiếp chính là ngươi

“Ngươi gọi ta cái gì?”
Tên lùn mang mắt kính lạnh lùng nhìn Hạ Thiên: “Ta cho ngươi gọi lại lần nữa.”
“Lỗ tai của ngươi có vấn đề à?” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, đưa tay chỉ Cao Trị đối diện: “Người gọi ngươi là thằng lùn chính là hắn, không phải ta, mặc dù ngươi đúng là thằng lùn thật.”
Tên lùn mang mắt kính nhìn Cao Trị, rồi quay sang trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Dáng dấp hắn ta đẹp trai như thế, chắc chắn không thể không có tố chất, nhất định là ngươi gọi.”
“Dáng dấp đẹp trai hay không đẹp trai có liên quan đến tố chất sao?” Tô Bối Bối bó tay: “Trông mặt mà bắt hình dong đến kiểu như thế thật đúng là hiếm thấy.”
Tên lùn mang mắt kính lạnh lùng nhìn Tô Bối Bối, thái độ tức giận và ghen ghét: “Ngươi câm miệng cho ta, ngươi làm gì có tư cách nói chuyện ở đây.”
“Nói chuyện thì không cần tư cách. Ta muốn nói thì nói thôi.” Tô Bối Bối lạnh giọng châm chọc: “Người không có tố chất giống như ngươi thì không có tư cách chỉ trích người khác không có tố chất. ’
“Ta nói ngươi không có tư cách thì ngươi không có tư cách.” Tên lùn mang mắt kính đẩy khung mắt kính của mình lên, ánh mắt lóe lên ánh sáng âm độc, không khỏi đắc ý: “Người dám nói chuyện với ta như vậy, bình thường không sống quá mười phút.”
Tô Bối Bối cũng không tin, lạnh giọng phản bác: “Chút bản lãnh này của ngươi có thể dọa được ai?”
“Hừ, ngươi đã trúng khí độc Ngũ Diệu của ta.” Tên lùn mang mắt kính có chút đồng tình nhìn Tô Bối Bối: “Sau mấy giây, ngũ quan của ngươi sẽ dần dần héo nát. Đầu tiên là mắt mù, sau đó là vỡ răng, lỗ tai bị điếc, tóc rụng… Lục phủ ngũ tạng cũng sẽ dần dần mục nát, cuối cùng biến thành một đống thịt nhão.”
Lời nói nghe rất hời hợt, nhưng không ít người trong phòng khách lại lộ ra vẻ sợ hãi.
Sát thủ trên thế giới xác thực đều có tay nghề.
Nhưng nghề của đa số người hoặc dựa vào vũ khí lạnh hoặc dựa vào vũ khí nóng.
Chỉ dựa vào khí độc để giết người chỉ có vị Ngũ Độc Đồng Tử này.
Hơn nữa, hắn ta còn mở công ty, chuyên dùng để mở rộng khí độc dùng để giết người của hắn ta.
Khi làm việc, đa số sát thủ và người đại diện đều rất ghét hắn ta nhưng cũng không dám tùy tiện đắc tội.
Nguyên nhân quan trọng nhất chính là khí độc của tên gia hỏa này thật sự khiến người ta khó lòng phòng bị.
“Ngươi không cảm thấy mình quá bá đạo sao?” Cao Trị không nhịn được bất bình giùm Tô Bối Bối: “Vị mỹ nữ kia cũng không trêu chọc ngươi, nhưng ngươi lại ra tay độc ác với nàng ấy như thế?”
Tên lùn mang mắt kính khinh thường hỏi: “Thế nào? Ngươi đau lòng à?”
“Đau cái gì mà đau, cũng đâu phải nữ nhân của ta.” Cao Trị bị ánh mắt của tên lùn mang mắt kính làm khó chịu: “Còn nữa, ngươi tốt nhất đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta. Nếu không, ngươi đừng trách ta móc hai mắt của ngươi ra.”
“Ha ha, mắt của ta đang ở đây, ngươi có thể đến thử một chút.” Tên lùn mang mắt kính hơi nghiêng người, hai tay tự nhiên đặt bên cạnh chân Cao Trị: “Dù gì ngươi cũng muốn móc tim của ta mà, ta cam đoan không tránh đâu.”
Cao Trị trừng mắt: “Biến, con mẹ nó thật buồn nôn.”
“Ha ha ha ha.” Tên lùn mang mắt kính chẳng những không tức giận mà còn cười đắc ý: “Ta biết các ngươi đều khinh thường ta, trong lòng còn rủa ta đi chết đi, nhưng tất cả các ngươi đều không làm gì được ta, hơn nữa mạng của các ngươi đều nằm trong tay ta. Mắt của ta, tại sao lại không nhìn thấy?”
Tên lùn mang mắt kính đang quát tháo, bỗng nhiên cảm thấy mắt hơi đau, tiếp theo tầm mắt mơ hồ, rất nhanh miệng nát, răng rơi lộp độp xuống đất, lỗ tai cũng bắt đầu chảy mủ.
“Đây không phải là những triệu chứng mà hắn ta vừa mới nói sao?” Có người la hoảng lên.
“Đúng, hắn ta đã nói với vị mỹ nữ kia.”
“Tại sao lại phát sinh trên người của hắn ta?”
“Không biết nữa, chẳng lẽ hắn ta không phải không bị khí độc khống chế sao?”
“Vậy chúng ta có cần rút lui hay không?”
….
Đám người trong phòng khách mơ hồ cảm giác có chút không ổn. Bọn họ suy nghĩ, dự định tạm thời rời khỏi chỗ này.
“Là ai lại dám dụng độc với ta?” Tên lùn mang mắt kính lấy lại tinh thần, uống mấy viên thuốc, rốt cuộc khôi phục lại bình thường, căm tức nhìn tất cả mọi người: “Trước khi ta còn chưa biết rõ là ai đã làm, người nào dám đi, người đó sẽ phải chết.”
Tô Bối Bối nhìn Hạ Thiên. Nàng biết rất rõ, ở đây ngoại trừ hắn, thật đúng không còn ai có thể lặng lẽ im ắng làm được mấy chuyện này.
“Xem ra khí độc của ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt.” Cao Trị mỉm cười, có chút giễu cợt: “Ngươi lại bị người khác dùng trên chính cơ thể của mình, đúng là buồn cười!”
“Có phải ngươi hay không?” Tên lùn mang mắt kính cũng không nổi giận với Cao Trị, âm độc nhìn Tô Bối Bối: “Xem ra ta đã chủ quan, ngươi ngược lại có chút bản lãnh nhưng tiểu tiện… phốc.”
Hắn ta còn chưa nói hết câu, cả người đã bay lên như đạn pháo đụng vào bức tường, sau đó rơi xuống đất.
“Là ngươi.” Lúc này tên lùn mang mắt kính rốt cuộc phát hiện ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Ngươi dám ra tay với ta, xem ra ngươi không còn kiên nhẫn sống tiếp.”
“Người không kiên nhẫn sống tiếp chính là ngươi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ban đầu, ngươi muốn làm gì, hoàn toàn không liên quan đến ta. Ai bảo tên ngốc ngươi cứ nhất định gây sự với Bối nha đầu, vậy thì ngươi cũng đừng trách ta không khách sáo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận