Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4022: Dựa vào cái gì chỉ để một mình Hạ Thiên hưởng thụ?

Tàn cảnh U Minh.
Ninh Nhụy Nhụy cùng với Dương San và Nhiếp Tiểu Lý đi vào, xe nhẹ đường quen tiến đến khu vực hạch tâm. Dù sao cách đây không lâu nàng cũng đã đến đó một lần.
“Nơi này là bí cảnh sao?”
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Tiểu Lý tiếp xúc với những nơi như thế này, trong lòng không khỏi vừa kinh ngạc vừa hướng tới: “Gió nát mây tan, núi treo trên không, đập vào mắt là phong cảnh kiều diễm, đúng là vừa kỳ lạ vừa đẹp đẽ.”
“Tiểu Lý Ngư, ngươi đừng có văn vẻ nữa được không?”
Ninh Nhụy Nhụy nghe xong, cảm thấy có chút buồn cười, liền nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Vẫn nên cẩn thận thì hơn. Nơi này không phải thắng cảnh du lịch, lúc nào cũng có khả năng rơi vào hiểm cảnh.”
Nhiếp Tiểu Lý gật đầu, lập tức kềm chế tinh thần, có chút xấu hổ: “Thật ngại quá, đây là lần đầu tiên ta đến đây, tâm trạng của ta có chút hơi kích động, nhất thời không thể khống chế.”
Dương San mỉm cười hòa giải: “Điều này cũng bình thường thôi mà. Trước kia ta cũng giống như ngươi đấy. Lần đầu tiên đến đỉnh Thanh Phong Sơn, ta cảm thấy giống như đến tiên cảnh, tâm trạng cũng không thể kềm chế. Về sau trải qua nhiều chuyện, tâm trạng mới bình thường trở lại.”
Trong ba người, tuổi tác Dương San lớn nhất, nhưng tính tình của nàng lại không màng danh lợi. Nhất là sau khi xác nhận quan hệ chính thức với Hạ Thiên, nàng vẫn ở trong trạng thái viên mãn của nhân sinh.
Cũng chính vì tư tưởng đó, khi Dạ Ngọc Mị phân Ninh Nhụy Nhụy làm đội trưởng, nàng cũng không hề có chút ý kiến, ngược lại còn tự động làm dầu bôi trơn.
“Ha ha, San tỷ tỷ, ngươi không cần khẩn trương, ta và Tiểu Lý đã quen biết từ trước.”
Tâm tư Ninh Nhụy Nhụy rất linh mẫn, trong nháy mắt cảm nhận được ý trong lời nói của Dương San, liền mỉm cười giải thích: “Vừa rồi ta chỉ trêu chọc nàng ấy một chút mà thôi.”
Nhiếp Tiểu Lý cũng gật đầu, rất tự nhiên ôm lấy cánh tay Dương San: “Ha ha, ngược lại có thể làm quen với San tỷ tỷ một chút.”
“Được rồi, phong cảnh có thể thưởng thức, tâm trạng sẽ nhẹ nhõm hơn nhưng cảnh giác thì không thể thả lỏng.”
Ninh Nhụy Nhụy thuận miệng nhắc nhở: “Mặc dù nơi này là tàn cảnh nhưng vẫn còn sót lại một số tu tiên giả kỳ quái cùng không ít quái vật.”
Lúc này, Nhiếp Tiểu Lý cũng không nhịn được hiếu kỳ: “Nhụy Nhụy tỷ, khi ngươi và Hạ Thiên đến đây đã gặp chuyện gì thế?”
“Ta không đến đây cùng với cái tên lưu manh kia.”
Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu phủ nhận: “Ta đến cùng với Trương Lăng Linh. Chỉ là về sau gặp phải Hạ Thiên, sau đó mới cùng hắn đi ra.”
“Thế Trương Lăng Linh đâu?”
Dương San đột nhiên hỏi.
Nhiếp Tiểu Lý cũng đã từng nghe Ninh Nhụy Nhụy nói qua chuyện này, cũng có chút hứng thú với nữ nhân tên Trương Lăng Linh: “Đúng rồi, nàng ta còn ở bên trong bí cảnh này không?”
“Ta cũng không rõ nữa.”
Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu, cau mày, chậm rãi nói: “Nàng ấy luôn xuất quỷ nhập thần, hơn nữa còn có thể tự do ra vào ba đại bí cảnh, ai cũng không biết nàng ấy ở đâu cả.”
Bên trong tàn cảnh U Minh cũng có một con đường do vân khí lát thành.
Không có bất ngờ gì xảy ra, ba người Ninh Nhụy Nhụy dọc theo con đường này là có thể thẳng đến cung điện trung tâm tàn cảnh U Minh.
“Nhụy Nhụy tỷ, San tỷ tỷ, bên phía hai người là cái gì vậy?”
Trong lúc ba người nhanh chóng chạy đến trung tâm tàn cảnh, bỗng nhiên Nhiếp Tiểu Lý nhìn về phía một chỗ khác thường.
Ánh mắt Ninh Nhụy Nhụy ngưng lại, nhìn theo hướng Nhiếp Tiểu Lý đã nói, ở đó có một luồng ánh sáng kỳ quái.
Luồng ánh sáng này, nghiêm chỉnh mà nói cũng không phải ánh sáng mà là một luồng khí tức hiện ra ánh sáng.
Khí tức lưu động, từ xa tốc độ dường như chậm lại.
“Không đúng, đây là kiếm khí.”
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Ninh Nhụy Nhụy. Nàng quát lớn với Dương San và Nhiếp Tiểu Lý: “Mau tránh ra.”
Quả nhiên.
Khí tức kia bỗng nhiên ngưng kết, tiếp theo biến thành một thanh trường kiếm, xông thẳng đến ba người Ninh Nhụy Nhụy.
Gương mặt Nhiếp Tiểu Lý hiện lên sự kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ đến sự thay đổi này, cộng thêm căn cơ tu tiên cạn, nhất thời không kịp né tránh.
Dương San nhanh tay lẹ mắt kéo Nhiếp Tiểu Lý lại, ngăn nàng ở sau lưng.
“Được rồi, tránh cái rắm.”
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi cắn răng, mò kiếm hoàn từ trong ngực ra.
Kiếm hoàn này vốn là Lưu Vân Thiết Nhận nàng có được từ bí cảnh Quy Khư, về sau trong quá trình chiến đấu với thần tướng mà bị hủy đi. Tuy nhiên, tối hôm qua Dạ Ngọc Mị đã tiến hành đúc lại cho nàng, vừa lúc bây giờ thử một chút.
Vù.
Một tiếng kêu nhỏ, trong lòng bàn tay Ninh Nhụy Nhụy bay ra một luồng hồng quang, trực tiếp va chạm với kiếm khí.
“Đinh đinh đinh.”
Hai kiếm tấn công, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Rất nhanh, kiếm khí bị đánh tan, trong nháy mắt tiêu tán trống không.
“Ồ, bây giờ là thời đại gì rồi mà còn có người dùng kiếm hoàn?”
Lúc này, cách đó không xa vang lên một tiếng chế giễu khinh miệt.
Tiếp theo, ba bóng người xuất hiện trước mặt ba người Ninh Nhụy Nhụy.
Trong đó có một đạo sĩ tướng ngũ đoản, dáng dấp đầu trâu mặt ngựa, ăn mặc lôi thôi, vẻ mặt dâm tà lên tiếng: “Là ba tiểu nương môn xinh đẹp. Hắc hắc, Ma sứ đại nhân đúng là thông cảm cho chúng ta, lại cho chúng ta tiện nghi lớn đến như vậy.”
“Đừng làm loạn.”
Một nữ nhân áo xanh cau mày, lạnh lùng nói: “Nhiệm vụ của chúng ta là ngăn cản bọn họ đến thánh điện trung tâm, đừng gây chuyện. Bọn họ là nữ nhân của Hạ Thiên đấy.”
“Ta không thích nghe lời này của ngươi.”
Một tiểu sinh mặt trắng âm trầm khiêu khích: “Nữ nhân của Hạ Thiên thì như thế nào? Chơi thì chơi, hắn làm gì được?”
“Đúng đấy, ta chỉ chơi đùa, không lấy mạng bọn họ.”
Hán tử người thô cười rộ lên, ngay cả nước bọt cũng muốn văng ra: “Dựa vào cái gì mà những mỹ nữ cực phẩm như vậy chỉ để cho một mình tiểu tử Hạ Thiên hưởng thụ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận