Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1930. Gặp nhiều phiền phức

“Có cái gì kỳ quái?” Ninh Nhụy Nhụy sững sờ, nàng nghĩ thầm, chẳng lẽ giữa ban ngày ban mặt mà hai người kia làm chuyện không thể miêu tả?
Nàng vốn đang dự định vận công nghe xem tình huống bên trong, nhưng khi nghĩ đến đó thì nàng vội vàng từ bỏ, nàng không muốn nghe thấy loại âm thanh không thể miêu tả kia.
“Tiểu muội chân dài, cô cũng là người tu tiên, nên vận dụng năng lực của mình, sau này không có gì thì nghe trước một chút......" Hạ Thiên bày ra dáng vẻ nghiêm túc dạy nàng.
Nhưng nói đến đây, hắn lại chuyển sang chuyện khác: “Ừm, Tiểu muội chân dài, cô cũng đừng tùy tiện nghe, cái khách sạn này ban ngày ban mặt có không ít người kêu la ỏm tỏi, hơn nữa còn kêu rất khó nghe."
“Cái gì là kêu là ỏm tỏi?” Ninh Nhụy Nhụy nghe không hiểu, vốn dĩ nàng còn không muốn nghe, cuối cùng nghe hắn nói vậy, không khỏi tập trung công lực nghe một chút, mà sau khi nghe xong, gương mặt xinh đẹp của nàng hơi hơi ửng hồng, tiếp theo hung ác trợn mắt nhìn Hạ Thiên, cái tên háo sắc chết tiệt này, không thể nói rõ ràng một chút sao?
Nàng vốn dĩ cho rằng có ai thật sự kêu la, nào biết tiếng kêu la này lại chính là một số người làm chuyện ấy giữa ban ngày ban mặt!
Nhưng sau khi nghe xong thì Ninh Nhụy Nhụy lại phát hiện một sự kiện, đó chính là hiện tại Thẩm Hạo và bạn gái của hắn tuyệt đối không có làm loại chuyện không thể miêu tả kia, nhưng bên trong quả thật có chút âm thanh kỳ quái, nhưng rốt cuộc đó là âm thanh gì thì nàng lại không rõ, giống như có người bị che miệng......
Chờ đã, bị che miệng?
Ninh Nhụy Nhụy đột nhiên cảm giác tình huống không đúng, vội vàng giơ tay gõ cửa.
“Tiểu muội chân dài, thật ra cô chỉ cần nghe động tĩnh trong phòng này thôi, không cần phải nghe hết tất cả các phòng khác đâu." Lúc này Hạ Thiên ở bên cạnh nhắc nhở Ninh Nhụy Nhụy.
“Biết rồi!” Ninh Nhụy Nhụy cho Hạ Thiên một ánh mắt xem thường, mà đồng thời thì nàng cũng thật sự đang lắng nghe động tĩnh bên trong.
Bây giờ, bên trong đã có thêm tiếng bước chân, tiếp theo Ninh Nhụy Nhụy nghe được có người đang đi về phía cửa phòng.
Cửa nhanh chóng được kéo ra một kẽ hở nhỏ, lộ ra một khuôn mặt nam nhân.
“Ngươi tìm......" Khi nhìn thấy Ninh Nhụy Nhụy, ánh mắt của nam nhân kia lóe lên một tia dị sắc, nhưng hắn vừa mới hỏi được hai chữ thì Hạ Thiên đã đá văng cửa bằng một cước.
Mà nam nhân kia cũng bị cửa đụng bay rồi nặng nề ngã xuống đất, tình huống trong phòng lập tức xuất hiện trong mắt Ninh Nhụy Nhụy.
Thẩm Hạo và cô bạn gái tóc vàng Lily của hắn đều ở trong phòng, nhưng tình huống hiện tại của bọn hắn không tốt cho lắm. Hai người đều bị trói, miệng cũng bị chặn, mà ngoại trừ hai người bọn hắn ra thì trong phòng còn có hai người khác, một người chính là nam nhân vừa mở cửa, người còn lại là một nữ nhân khác.
Nữ nhân đó mặc quần áo của nhân viên phục vụ khách sạn, nhưng rất rõ ràng nàng ta cũng không phải là nhân viên ở đây, bởi vì hiện tại trên tay nàng ta là một khẩu súng.
Hiện giờ nòng súng đang đối diện cửa ra vào.
“Đi vào, đóng cửa lại!” Nữ nhân thấp giọng quát, rất rõ ràng là nàng đang ra lệnh cho Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy, mà sở dĩ nàng cảm thấy mình có thể lên tiếng ra lệnh đương nhiên vì khẩu súng trên tay mình.
“Nè, tên đó để cho ta." Ninh Nhụy Nhụy kích động, đã rất lâu rồi nàng không có động thủ, dù sao nàng lại không phải Hạ Thiên, tùy tiện thấy người không vừa mắt là ra tay. Bây giờ vất vả lắm mới gặp được một đối tượng có thể ra tay một cách đúng lý hợp tình như vậy, nàng đương nhiên là nóng lòng muốn thử.
“Tiểu muội chân dài, để ta đóng cửa giúp cô." Hạ Thiên cười hì hì rồi thuận tay đóng cửa lại, mà Ninh Nhụy Nhụy đã lao tới nữ nhân kia.
Chân dài bay lên, nữ nhân kia còn không kịp phản ứng lại thì đã cảm thấy cổ tay tê rần, súng bay mất.
Ninh Nhụy Nhụy giơ tay tiếp nhận khẩu súng, tiếp đó lại là một cái đá nghiêng, nữ nhân kia ngã trên mặt đất.
“Sức chịu đựng quá tệ." Ninh Nhụy Nhụy hơi thất vọng, điều đấy hoàn toàn không có một chút tính khiêu chiến.
“Tiểu muội chân dài, cô có thể đánh nhau với ta nha." Hạ Thiên cười hì hì nói.
Ninh Nhụy Nhụy liếc hắn một cái, còn lâu nàng mới đánh nhau với hắn. Ở trước mặt hắn cũng đồng dạng là không có một chút tính khiêu chiến, bởi vì dù nàng có khiêu chiến như thế nào cũng đều đánh không lại.
Không tiếp tục để ý Hạ Thiên, nàng giúp Lily cởi dây trước, tiếp theo Lily lập tức cởi dây thừng giúp Thẩm Hạo.
“Hạ thần y, Ninh tiểu thư, thực sự là rất cám ơn các ngươi." Thẩm Hạo lộ ra vẻ mặt cảm kích, mà hiện giờ hắn lại ý thức được, không chỉ Hạ Thiên không phải người bình thường, ngay cả Ninh Nhụy Nhụy cũng rất lợi hại, thế mà có thể thu phục bọn cướp dễ dàng như vậy.
“Thẩm tiên sinh, hai người kia là chuyện gì vậy? Bọn hắn bắt cóc các ngươi có mục đích gì sao?” Nàng hỏi.
“Hình như bọn hắn chỉ muốn tiền, cụ thể thì ta còn không rõ ràng lắm chuyện gì xảy ra." Thẩm Hạo lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “Ta vốn dĩ chỉ là tới đây nghỉ phép, ai mà ngờ lại gặp phải nhiều chuyện như vậy, ai da."
Thẩm Hạo im lặng một chút, tiếp tục nói: “Để ta báo cảnh sát trước, làm bọn hắn tới xử lý chỗ này, khách sạn ở đây quá không an toàn, ta nghĩ là mình nên đổi sang chỗ khác."
Nói đến đây, Thẩm Hạo đột nhiên phản ứng lại: “Đúng rồi, Ninh tiểu thư, Hạ thần y, các ngươi tới đây là có việc gì à?"
“Là có chút việc." Ninh Nhụy Nhụy đơn giản nói về mục đích mình đến đây.
“Lại là Thẩm Hàn?” Thẩm Hạo vô cùng căm tức, sắc mặt cũng có chút âm trầm, “Xem ra ta liên tục gặp rắc rối ở đây hơn phân nửa cũng là do tên tiểu tử kia quấy rối ở sau lưng."
“Nếu tên em trai ngu ngốc của ngươi lại đến chọc ta thì ta sẽ đánh chết hắn." Hạ Thiên lười biếng nói: “Tóm lại bây giờ ngươi đi trả phòng, chúng ta đặt phòng một lần nữa."
“Vậy được rồi, Hạ thần y, ta lập tức đi đổi tên đăng kí phòng, anh đi cùng ta là được." Thẩm Hạo gật đầu, thật ra vốn dĩ hắn cũng có ý tốt muốn an bài chỗ ở cho Hạ Thiên, nào biết bởi vì hắn mà đứa em trai ngu ngốc kia thỉnh thoảng chạy tới gây sự với người này, điều đấy hiển nhiên không phải là kết quả hắn mong muốn.
Thẩm Hạo gọi điện thoại báo cảnh sát trước, tiếp theo đi ra ngoài với Hạ Thiên, đi tới trước quầy tiếp tân.
“Làm phiền ngươi giúp chúng ta đổi tên đăng kí phòng một chút." Thẩm Hạo lấy thẻ căn cước ra, tiếp đó Hạ Thiên lại nhớ ra một vấn đề, hắn không có thẻ căn cước.
“Ừm, ngươi đợi ta một chút, ta mang Tiểu muội chân dài xuống đây." Hạ Thiên nói xong thì biến mất, một phút sau thì Ninh Nhụy Nhụy xuất hiện, nhưng là ở trong ngực Hạ Thiên.
Hạ Thiên ôm Ninh Nhụy Nhụy xuống dưới, mà nàng đã có chút hiểu biết tác phong của hắn, mặc dù nàng muốn mắng hắn nhưng vẫn nhịn xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận