Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3493: Đôi cẩu nam nữ kia nhất định đã đi qua chỗ này

Sáng nay, Huyền Đô Tử đo lường tính toán một phen, nói sẽ có một cặp nam nữ thiên mệnh lên núi. Bọn họ sẽ đảo loạn thế cục trên dưới Hoàng Sơn, dẫn phát đại chiến trước nay chưa từng có, mang đến tai họa ngập đầu cho toàn bộ Hoàng Sơn, thậm chí linh mạch chân núi cũng sẽ vì thế mà rung chuyển, bách tính gần đó lại càng vạn kiếp bất phục.
Lúc này, Thanh Dương Tử quyết định không thể để cho chuyện này phát sinh. Tuy nói hắn ta cũng xem thường hành vi tác oai tác quái của Nhiếp gia, càng chướng mắt hòa thượng Vân Tiên Tự, nhưng thế cân bằng bây giờ đều tốt cho tất cả mọi người. Một khi cục diện cân bằng bị phá, xác thực sẽ dẫn đến sự rung chuyển không cần thiết.
Chủ ý đã định, lúc này Thanh Dương Tử xuống núi, đến trước lối rẽ, ngồi đợi một nam một nữ trong lời tiên đoán.
Quả nhiên, qua buổi trưa, hắn ta đã nhìn thấy một nam một nữ lên núi.
Chưởng thế sắp hết, hết thảy đều sẽ kết thúc.
Bành.
Một tiếng vang thật lớn, Thanh Dương Tử phát hiện hắn ta bay lên một cách không có lý do, sau đó nặng nề ngã xuống đất cách đó mấy chục mét.
“Vừa rồi là… hả?” Thanh Dương Tử từ dưới đất bò dậy, ánh mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc, hoàn toàn không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Hạ Thiên cười nói: “Chiêu thức này của ngươi là gì vậy? Mông hướng về sau, là Bình Sa Lạc Nhạn Thức sao? Nhìn rất thú vị đấy.”
“Ta hiểu rồi.” Thanh Dương Tử dùng tay phủi bụi đất trên người xuống, mắt lạnh nhìn Hạ Thiên: “Ngươi có bản lãnh như vậy, khó trách ngươi lại không sợ hãi.”
Mặc dù Nhiếp Tiểu Lý không rõ ràng lắm Hạ Thiên có bao nhiêu lợi hại, nhưng nàng biết người trước mắt nhất định không phải là đối thủ của hắn. Nàng lên tiếng khuyên nhủ: “Thanh Dương đạo trưởng, ngươi nên dừng lại đi, ngươi đánh không lại Hạ Thiên đâu.”
“Nếu chỉ là ân oán cá nhân, bần đạo tất nhiên không có lý do ngăn cản.” Thanh Dương Tử điều chỉnh là sắc mặt của mình, nhấn mạnh: “Nhưng bây giờ, vì linh mạch Hoàng Sơn, cũng vì suy nghĩ cho tính mệnh của hai người, bần đạo không thể làm ngơ.”
“Vợ tiếp viên hàng không, nàng nói hắn ta không thông đâu.” Hạ Thiên cười nói: “Loại người này, chỉ khi nào bị đánh đủ thì mới biết được cách làm sao nghe người ta giảng đạo lý.”
Nhiếp Tiểu Lý cũng không khuyên bảo nữa, chỉ nhắc nhở: “Hạ Thiên, hắn ta không phải người xấu, ngươi đừng ra tay quá nặng.”
“Yên tâm đi, hắn ta như thế, không cần ta phải nặng tay.” Hạ Thiên nói.
Thanh Dương Tử nghe được ý khinh thường của Hạ Thiên, phẫn nộ quát lớn: “Ngươi đừng có cuồng vọng. Bần đạo nói thế nào cũng tập võ từ nhỏ. Trường Xuân Công lại càng tu tập từ nhỏ, là người bán tu hành, đối phó ngươi vẫn dư xài.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, vẫy tay với Thanh Dương Tử: “Ngươi cũng đừng nói nhiều nữa. Có chiêu gì thì dùng ra hết đi. Qua mười giây thì coi như xong, ta không hứng thú xem tiếp.”
“Bần đạo phế ngươi chỉ cần một giây.” Thanh Dương Tử giận dữ, vọt lên phía trước, nhẹ nhõm đến trước mặt Hạ Thiên, song chưởng tung bay, vận khí như rồng đánh thẳng vào tim gan của Hạ Thiên.
Một chiêu này chính là Bát Phương Nghênh Khách trong chưởng pháp Hoàng Sơn, có thể trong thời gian ngắn cướp lấy linh khí trong phạm vi mấy mét dùng cho bản thân. Sau khi tụ cùng một chỗ thì trực tiếp đánh ra ngoài.
Uy lực rất lớn, có thể phá núi lở thạch.
Đáng tiếc, khi đánh vào bụng của Hạ Thiên lại giống như đánh vào một đống bông gòn, hoàn toàn không có động tĩnh.
“Điều này sao có thể?” Hai mắt Thanh Dương Tử mở to, không thể tin được: “Song chưởng này của ta ít nhất cũng nặng ngàn cân, tại sao ngươi một chút chuyện cũng không có?”
Hạ Thiên đưa tay đập vào đầu Thanh Dương Tử, cười nói: “Chút khí lực đó của ngươi ngay cả đấm lưng cho ta ta còn chê, ngươi cút sang một bên đi.”
“Thôi được rồi, bần đạo thua.” Thanh Dương Tử thở dài, chỉnh lại quần áo, sau đó khom người thi lễ với Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý: “Hai vị cứ tùy ý, vừa rồi bần đạo có nhiều mạo phạm.”
Nhiếp Tiểu Lý nhìn Thanh Dương đạo trưởng: “Cảm ơn.”
Thanh Dương Tử đứng im tại chỗ nửa ngày cũng không nhúc nhích, đưa mắt nhìn theo Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý dần dần biến khỏi tầm mắt của hắn ta: “Người này cực kỳ kinh khủng, có lẽ có thể phá cục, chỉ là… Thôi, bần đạo nên yên tĩnh tu hành, mặc kệ chuyện này.”
“Này, lỗ mũi trâu thối, vừa rồi ngươi có nhìn thấy một nam một nữ đi ngang qua nơi này hay không?” Trong lúc Thanh Dương Tử sắp rời đi, mấy tên hòa thượng từ trong rừng trực tiếp chui ra, lớn tiếng quát hỏi: “Lão tử đang hỏi ngươi đấy.”
Thanh Dương Tử nhận ra đám hòa thượng này, chính là một đám tay chân Vân Tiên Tự nuôi, không khỏi tức giận nói: “Không thấy.”
Một hòa thượng thanh niên nhận ra sắc mặt không đúng của Thanh Dương Tử, hừ lạnh một tiếng: “Thanh Dương Tử, đồ chó ngươi, ngươi giả bộ với Phật gia gia của ngươi làm gì? Muốn ăn đòn đúng không?”
“Bần đạo lười chấp nhặt với các ngươi.” Thanh Dương Tử cố nén lửa giận: “Còn nữa, Minh Cát, ngươi là người xuất gia, lại cứ treo ngữ điệu thô bỉ gia, lão tử ngoài miệng, ngươi không cảm thấy xấu hổ à?”
“Nhưng Phật gia vẫn thích chấp nhặt đấy.” Khóe miệng hòa thượng Minh Cát khẽ nhếch, đặt tay lên vai Thanh Dương Tử: “Lão tử thích thô bỉ như vậy thì sao, ngươi quản được à? Ta nghe nói ngươi chưa từng xuống núi, vẫn luôn khổ tu, tại sao hôm nay lại đến đây?”
Thanh Dương Tử thản nhiên đáp: “Điều này liên quan gì đến ngươi?”
Hòa thượng Minh Cát nhìn xuống chân núi rồi lại nhìn đường núi: “Xem ra, chúng ta đã đến muộn. Đôi cẩu nam nữ kia nhất định đã đi qua chỗ này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận