Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3875: Tên ngốc kia đã chết

Ninh Nhụy Nhụy hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Bớt làm bộ đi. Không cần ngươi xoa bóp, tự ta sẽ làm. Phì, mà cũng không cần phải xoa bóp. Tóm lại, ngươi không được làm loạn.”
Gương mặt Hạ Thiên lộ ra vẻ tiếc nuối, cười nói: ‘Tiểu muội chân dài, nàng suy nghĩ nhiều rồi. Ta là người chính trực, làm sao có thể có mấy suy nghĩ loạn thất bát tao được? Nàng nghĩ oan cho ta rồi, nàng nhất định phải tiếp nhận trừng phạt.”
“Ngươi, ngươi không được làm loạn. Ta đánh ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy phát hiện ánh mắt Hạ Thiên có chút không đúng, lập tức lui lại mấy bước. Tên sắc lang kia càng lúc càng càn rỡ, nàng khẳng định đánh không lại hắn. Chẳng lẽ nàng sắp bị ăn rồi?
Đúng vào lúc này, từ đằng xa vang lên một tiếng gọi do dự: “Nhụy Nhụy?”
Tiếp theo, âm thanh này lại lớn hơn mấy phần, hơn nữa giọng điệu lại càng thêm vững tin.
“Nhụy Nhụy, là ngươi thật rồi.”
Một cô gái trẻ trung xinh đẹp vọt đến trước mặt Ninh Nhụy Nhụy: “Là ta nè, ngươi không nhớ ta sao? Nghênh Hà đây, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau ở câu lạc bộ leo núi Quế thành.”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn nữ nhân hoạt bát trước mặt, nhanh chóng có ấn tượng, liền mỉm cười đáp lại: “Đương nhiên là nhớ rồi. Ngươi là người bạn đầu tiên mà ta quen khi bắt đầu học leo núi, Tạ Nghênh Hà, Hạp tử.”
“A, đúng rồi, là ta đấy.”
Tạ Nghênh Hà thấy Ninh Nhụy Nhụy nhận ra nàng, lập tức tiến lên ôm lấy Ninh Nhụy Nhụy, cười nói: “Chúng ta đã lâu không gặp, ngươi thật sự càng lúc càng đẹp, giống như khi mười bảy mười tám tuổi vậy, đúng là hâm mộ chết đi được.”
Ninh Nhụy Nhụy rất hiếm khi gặp được bạn bè thoải mái. Người trước mắt là một trong số ít những người mà nàng cảm thấy không tệ. Mặc dù không có thâm giao gì nặng cho lắm nhưng khi trò chuyện cũng rất vui.
Tha hương gặp bạn cũ, nói như thế nào cũng là một chuyện vui.
“Nhụy Nhụy, hắn là ai vậy? Ngươi không định giới thiệu một chút sao?”
Tạ Nghênh Hà đưa mắt nhìn Hạ Thiên, cười hỏi.
Không đợi Ninh Nhụy Nhụy giới thiệu, Hạ Thiên đã lên tiếng: “Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ. Ta là chồng của tiểu muội chân dài.”
“Ngươi… ngươi kết hôn rồi à?”
Tạ Nghênh Hà không khỏi mở to mắt. Đây chính là một câu chuyện bát quái kinh thiên: “Ngươi kết hôn hồi nào thế? Vì sao lại không có bất kỳ tin tức gì?”
Ninh Nhụy Nhụy dù gì cũng có thân phận và địa vị trong giới thể thao. Nếu tin tức này truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ chấn kinh giới thể thao một năm tròn.
“Không có, ngươi đừng nghe hắn nói bậy.”
Ninh Nhụy Nhụy trừng Hạ Thiên một cái, sau đó đính chính: “Hắn là… bạn trai của ta. Ta còn chưa kết hôn.”
“À, à.”
Trình độ chấn kinh của Tạ Nghênh Hà lúc này mới giảm xuống một chút.
Lúc này, nàng ta vô thức đánh giá hạ thiên, phát hiện nam nhân kia chỉ bình thường không có gì lạ, dường như còn không xứng với Ninh Nhụy Nhụy. Nhưng nàng cũng không cho rằng Hạ Thiên không có ưu điểm gì, ngược lại còn cười nói: “Hạ tiên sinh, ngươi đúng là lợi hại, lại có thể theo đuổi được thần thoại trong giới thể dục chúng ta.”
“Ta đương nhiên lợi hại rồi. Vừa rồi ta cũng đã nói, ta là đệ nhất thiên hạ.”
Hạ Thiên đường hoàng nói: “Mặc kệ cái gì, ta cũng đều là thiên hạ đệ nhất. Võ công thiên hạ đệ nhất, y thuật thiên hạ đệ nhất, suất khí cũng thiên hạ đệ nhất luôn. Thật ra, nàng ấy ngấp nghé suất khí của ta, cho nên đã chủ động theo đuổi ta.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe Hạ Thiên ở trước mặt nàng thêu dệt vô cớ, tức giận đến thiếu chút nữa muốn đánh người: “Ngươi đủ chưa? Ai theo đuổi ngươi chứ? Nếu không phải ngươi dây dưa ta…” Nói được một nửa, nàng liền ngừng lại. Bởi vì nói tiếp, nhất định sẽ phải lôi Y Tiểu Âm và A Cửu ra. Những chuyện khác quá phức tạp, thật sự không tiện nói với người ngoài.
“Ha ha ha.” Tạ Nghênh Hà mỉm cười, vô cùng vui vẻ: “Nhụy Nhụy, đã có người trị được ngươi rồi. Năm đó, không biết có bao nhiêu người theo đuổi ngươi. Công tử thiếu gia phú hào nhiều vô số kể, nhưng ngươi ngay cả một sắc mặt tốt cũng đều không có. Bây giờ ngươi có thể liếc mắt đưa tình với người khác, quả nhiên là ngươi đã biết yêu rồi.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng không giải thích, đồng thời cũng cảm thấy không cần phải như vậy. Tuy nhiên, nàng rất nhanh nhớ đến một vấn đề: “Hạp tử, tại sao ngươi lại ở đây?”
Nơi này là hồ Thấm Nguyệt, địa bàn của Bạch gia, trên cơ bản không mở cửa cho người ngoài.
Ngoại trừ người Bạch gia mời đến, hoặc một số phú hào thế gia có quan hệ bí mật với Tuyết Thành mới có thể vào.
Theo nàng được biết, Tạ Nghênh Hà xuất thân rất bình thường. Cha mẹ đều là công nhân xí nghiệp nhà nước, hoàn toàn dựa vào cố gắng mới có thể tiến vào đội leo núi.
Cho nên, nàng mới đặc biệt thích nữ tử này. Khi nàng vừa mới chuyển sang leo núi, nàng còn ở chung với nàng ấy hơn một tháng, có thể nói là rất vui.
“À, là vì…”
Mặt Tạ Nghênh Hà đột nhiên đỏ ửng lên.
“Nghênh Hà, tại sao nàng lại ở đây? Ta tìm nàng cả nửa ngày.”
Lúc này, một nam nhân cao lớn anh tuấn mỉm cười bước đến.
Mặt Tạ Nghênh Hà lại càng đỏ hơn, nhưng lại cao hứng khoác tay nam nhân kia, mỉm cười giới thiệu với Ninh Nhụy Nhụy: “Đây là bạn trai của ta, Hoa Hoành Chí, là người Hoa gia Tuyết Thành.”
“Hoa gia?”
Ninh Nhụy Nhụy sửng sốt, sau đó hỏi: “Hoa Vạn Tử là gì của ngươi?”
Hoa Hoành Chí có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó lại tự hào nói: “Đây là anh họ của ta, gia chủ tương lai của Hoa gia. Tại sao hai vị lại biết anh họ của ta?”
“Không biết.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Cái tên ngốc đó đã chết.”
Vẻ tự hào của Hoa Hoành Chí đột nhiên ngưng lại, ánh mắt âm trầm nhìn Hạ Thiên, bầu không khí lập tức đóng băng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận