Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2936: Nhưng cha ngươi thì không

“Vậy ngươi cũng đừng lãng phí thời gian, dùng ra một quyền lợi hại nhất của ngươi đi.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Thời gian của ta đang rất gấp, ngươi cũng không hy vọng Cửu nha đầu phải chịu tội bên trên chứ.”
“Hừ, vậy ngươi hãy mở mắt ra mà nhìn.” Từ Côn Luân bị kích động nộ khí, râu tóc dựng đứng, phóng ra một luồng linh áp uy nghiêm vô thượng bao phủ toàn bộ Ly Hỏa phái. Tất cả mọi người đều cảm thấy tim của mình giống như bị người ta nắm, kinh hoảng vô cùng.
Hạ Thiên tất nhiên cũng cảm nhận được sự biến hóa, thậm chí tim của hắn cũng không tự chủ được mà gia tốc lên, nhưng cảm giác này đã bị băng hỏa linh khí làm lắng lại.
“Thiên Băng Hỏa Lưu.”
Từ Côn Luân súc thế hoàn tất, bóp quyền đánh về phía Hạ Thiên.
Một quyền này là một quyền mạnh nhất trong Băng Lưu Quyền do Từ Côn Luân sáng tạo ra, cũng là một quyền đáng tự hào nhất của ông ta. Năm đó, ông ta đã dùng một quyền này chấn nhiếp Tiên đế Thiên Ngoại Thiên, mới khiến cho ông ta thuận lợi tiếp nhận chức Chưởng môn Ly Hỏa tiên phái.
Ban đầu, Từ Côn Luân không muốn sử dụng một quyền này. Mặc dù ông ta cảm thấy chướng mắt Hạ Thiên, cho rằng hắn không xứng với nữ nhi của ông, nhưng cũng không biến thành sát tâm. Tuy nhiên, tiểu tử này thật sự không coi ai ra gì, lại muốn ngăn cản hắn đến Thiên Ngoại Thiên cứu nữ nhi. Người không hiểu chuyện như vậy, một chút cũng không thương tiếc nữ nhi của ông, có giữ lại cũng vô ích.
Bởi vì có suy nghĩ như vậy, Từ Côn Luân mới không do dự. Một phàm nhân hạ giới, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Tốc độ của một quyền này rất chậm, nhưng càng lúc càng lớn trong mắt mọi người. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã che khuất bầu trời.
Một quyền đánh xuống, đừng nói là người, đoán chừng ngay cả toàn bộ tiên giới cũng sẽ bị đánh nát.
Hạ Thiên vẫn không nhúc nhích như cũ, giống như bị một quyền vừa rồi chấn nhiếp.
“Hạ chưởng môn, mau tránh ra.” Hỏa Cửu Linh hoảng sợ vô cùng, rống to với Hạ Thiên. Vận mệnh của nàng cột cùng một chỗ với Hạ Thiên. Nếu Hạ Thiên chết, nàng tuyệt đối sẽ bị Tiên đế làm thịt, ít nhất cũng là kết cục sống không bằng chết.
Về phần đệ tử Ly Hỏa tiên phái, người nào cũng lo trốn vào trong Đại Hồng Tháp. Tòa tháp này là pháp bảo vô thượng thời viễn cổ, là chỗ an toàn nhất Ly Hỏa tiên phái. Cho dù tiên giới có bị vỡ nát, bọn họ cũng có thể bình yên vô sự trong tháp.
Ánh sáng bùng lên, lửa cháy, tiếng nổ không ngớt bên tai.
Rất nhanh, tầng mây giảm đi, âm thanh biến mất, tất cả đều bị chôn vùi, từng tấc một biến mất, giống như khối băng dưới ánh mặt trời.
Chỉ trong nửa giây ngắn ngủi nhưng lại dài dằng dặc như qua một thế kỷ.
Một lát sau, hào quang dần dần tản đi, hỏa diễm đốt người cũng chậm rãi tắt ngóm.
Giữa không trung, Từ Côn Luân lơ lửng, ánh mắt không buồn không vui.
Lúc này, Hỏa Cửu Linh cũng đã mở mắt, có chút lo lắng tìm kiếm Hạ Thiên xung quanh nhưng không nhìn thấy hắn. Chẳng lẽ hắn đã bị đánh chết thật rồi sao?
“Đáng tiếc.” Từ Côn Luân khẽ thở dài, chuẩn bị rời đi.
Một giọng nói lười biếng bỗng nhiên vang lên: “Ta không nói ngươi có thể đi.”
“Sao?” Từ Côn Luân nghe được giọng nói này, không khỏi sửng sốt, lập tức đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, quả nhiên nhìn thấy một bóng người: “Ngươi không sao?”
Hạ Thiên nhếch miệng khinh thường nói: “Ta có thể có chuyện gì chứ? Mặc dù một quyền kia của ngươi rất lợi hại nhưng sơ hở nhiều lắm.”
“Đánh rắm.” Từ Côn Luân giận dữ chỉ vào Hạ Thiên: “Quyền pháp của ta không có khả năng có sơ hở. Ngươi chắc chắn đã dùng pháp bảo nào đó lén lút né tránh ta mà thôi.”
“Ngươi không phục cũng vô dụng, sự thật đã bày ra trước mắt.” Hạ Thiên mỉm cười, bóp chặt nắm tay: “Bây giờ đến phiên ngươi ăn một quyền của ta.”
Không đợi Từ Côn Luân nói thêm câu nào, nắm đấm của Hạ Thiên đã đến trước mặt ông ta.
Từ Côn Luân cười nhạo một tiếng, tay áo nhấc lên muốn gạt đi một quyền của Hạ Thiên.
Đáng tiếc không có hiệu quả.
Phốc!
Một quyền này đánh thẳng vào mặt Từ Côn Luân, đánh cho ông ta miệng phun máu tươi, cả người bay ngược ra ngoài, nặng nền nện xuống khu rừng Huyết Hồng Sam.

Thiên Ngoại Thiên, bên trong đình viện.
A Cửu và Bạch Tiêm Tiêm đang nói chuyện, đột nhiên ngọc trụ thứ ba sáng lên.
“Cái này…” A Cửu ngẩn người, rơi vào trạng thái im lặng.
“Cây cột phát sáng, nói rõ Từ Côn Luân đã bị đánh bại.” Dạ Ngọc Mị trong vai âm Hậu mỉm cười: “Xem ra, lần này thật sự có chút thú vị. Không biết Từ Côn Luân chết hay là còn sống?”
A Cửu lấy lại tinh thần: “Chết cũng tốt, không chết cũng vậy, chẳng liên quan gì đến ta.”
“Ngươi thật sự không lo lắng?” Dạ Ngọc Mị nghiền ngẫm nhìn A Cửu: “Từ Côn Luân là cha ruột thật sự của ngươi. Nếu ông ta chết rồi, ngươi không còn người thân nào trên đời này nữa.”
A Cửu thản nhiên nói: “Ta đã sớm không còn người thân. Người thân nhất trên đời này cũng chỉ có Y tỷ tỷ.”
“Hạ Thiên không tính sao?” Dạ Ngọc Mị nheo mắt hỏi.
“Hắn tính là thứ gì chứ.” A Cửu bất mãn cau mày: “Hắn chỉ là đồ lưu manh chiếm tiện nghi của ta mà thôi.”
Dạ Ngọc Mị bật cười, nhịn không được lắc đầu: “Tại sao các ngươi đều nghĩ một đằng nói một nẻo thế? Thích thì nói thích, hận thì nói hận, vì sao không thể nói thẳng chứ, cứ nhất định phải có hành động ngược lại. Ta thật sự không hiểu.”
“Liên quan gì đến ngươi.” A Cửu nói: “Ta vui là được.
Dạ Ngọc Mị đáp lại một câu: “Nhưng cha của ngươi thì không.”
“Ngươi.” A Cửu thật sự nổi giận, trừng mắt với Dạ Ngọc Mị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận