Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2818: Đánh chết tên tội phạm ngươi

Lý Lệ Lệ cảm kích nói: “Thật ra, Triệu tiểu thư ra tay giúp ta đã là nhân tình to lớn, ta nào dám có hy vọng quá xa vời. Ta chỉ hy vọng Trịnh Hào đừng có đến tìm ta nữa là được.”
“Trừ phi tên rác rưởi đó chết đi, nếu không, làm sao có chuyện hắn ta không đến tìm tỷ.” Tiểu Địch oán hận nói: “Chị họ, ta đã sớm nói với ngươi rồi, tiền mà hắn ta bắt chẹt tỷ đủ để mua cái mạng hắn ta.”
“Tiểu Địch, ngươi nói bậy bạ gì thế.” Lý Lệ Lệ bất mãn trừng mắt với cậu thanh niên, lên tiếng dạy dỗ: “Bây giờ là xã hội pháp chế, ngươi đừng có suy nghĩ kêu đánh kêu giết như thế. Ngươi vừa mới lên cấp ba, tuyệt đối đừng học cái xấu.”
Tiểu Địch im lặng, có vẻ không vui: “Tỷ, tại sao ngươi lại không cứng rắn với hắn ta như thế, chỉ biết cứng rắn với ta thôi.”
“Ngươi nói cái gì?” Lý Lệ Lệ lại trừng mắt: “Ta là tỷ của ngươi, dạy ngươi, ngươi còn có ý kiến?”
Tiểu Địch không dám phản bác: “Không, không có.”
“Tỷ của ngươi quan tâm ngươi nên mới nghiêm khắc với ngươi như vậy.” Triệu Thanh Thanh mỉm cười: “Tên rác rưởi kia phát rồ rồi, không thể nào nói chuyện được, có kiên cường cũng vô dụng thôi.”
Lý Lệ Lệ thở dài, có chút cảm khái: “Thật ra đây cũng là do ta tự tìm. Trước đó mắt ta bị mù mới coi trọng loại người này, đến mức liên lụy người nhà và bạn bè, khả năng còn liên lụy đến mấy người Triệu tiểu thư. Nếu không, chúng ta rời khỏi nơi này trước đi?”
Triệu Thanh Thanh hờ hững hỏi: “Trịnh Hào làm gì mà ngươi sợ đến như thế?”
“Hắn ta còn có thể là người nào chứ, là một tên du thủ du thực, lưu manh đầu đường mà thôi.” Lý Lệ Lệ cũng không nói rõ, nhưng Tiểu Địch lại nhanh mồm nhanh miệng, một chút cũng không cố kỵ: “Hắn ta ngồi tù mấy lần rồi. Nghe nói trong tù có nhận một đại ca nào đó, bây giờ nhìn rất phong quang.”
Triệu Thanh Thanh hỏi Lý Lệ Lệ: “Các ngươi quen nhau như thế nào?”
“Khoảng mười một mười hai năm trước.” Lý Lệ Lệ không khỏi rơi vào hồi ức, chậm rãi thuật lại: “Khi đó ta còn học trung học, trong nhà xảy ra một số chuyện, khiến ta phải chạy đến kinh thành tìm một bà cô họ hàng xa. Kết quả, khi ta đến, nhà của cô đã bị một tên bại hoại đập phá. Ba của cô hình như còn bị cái tên bại hoại đó giết chết, những người nhà còn lại đều bị bắt…”
“Ừm?” Triệu Thanh Thanh nghe lại câu chuyện, cảm giác rất quen, giống như đã nghe qua ở đâu rồi nhưng nhất thời nàng không thể nhớ ra: “Ngươi nói tiếp đi.”
“Về sau, cô của ta cũng xảy ra chuyện, bị người ta bắt đi.” Lý Lệ Lệ thở dài, nói tiếp: “Khi đó Trịnh Hào xuất hiện, hắn ta tự xưng là phú nhị đại. Hắn ta nói hắn ta có thể cứu cô ta ra, nhưng điều kiện là ta phải gả cho hắn ta.”
“Khoan đã.” Triệu Thanh Thanh cau mày, nghi ngờ hỏi: “Khi đó ngươi còn chưa trưởng thành mà. Con mẹ nó, cầm thú thật. Sớm biết như thế, vừa rồi ta đã thiến hắn ta rồi.”
“À, lúc đó còn chưa đến mức.” Lý Lệ Lệ vội vàng lắc đầu, giải thích: “Hắn ta đợi ta tốt nghiệp trung học xong thì mới gả cho hắn ta. Nhưng ta vẫn cố gắng kéo dài cho đến khi lên đại học. Dù sao, sau khi ta đồng ý với hắn ta xong, cô của ta cũng đã được thả, sau đó…”
Tiểu Địch nhịn không được liền nói: “Thật ra, mẹ của ta được thả ra chẳng có chút liên quan gì đến tên họ Trịnh đó cả.”
Triệu Thanh Thanh nghe xong, sắp bị quan hệ trong đó làm cho hồ đồ: “Khoan đã, hắn ta là biểu đệ của ngươi, tại sao mẹ của hắn ta lại là cô của ngươi? Cô cháu mà, hắn ta chẳng phải là đường đệ của ngươi sao?”
“Ha ha.” Lý Lệ Lệ cười khẽ, có chút ngượng ngùng: “Tiểu Địch là biểu đệ của ta không sai, về sau được cô của ta nhận làm con nuôi, vì thế quan hệ mới có chút phức tạp.”
“Được rồi, chúng ta nói đến chuyện của Trịnh Hào đi.” Triệu Thanh Thanh không có hứng thú nghiên cứu gia phả nhà người khác, cho nên đã lướt qua đề tài này.
Lý Lệ Lệ nghĩ đến Trịnh Hào, cảm xúc không tự chủ được trở nên sa sút: “Khi ta học năm thứ hai đạ học, Trịnh Hào buộc ta phải kết hôn với hắn ta, nói bởi vì chuyện của cô ta, hại nhà của hắn ta cũng bị điều tra, bảo ta nhất định phải đền bù cho hắn ta.”
Dừng lại một chút, Lý Lệ Lệ nói tiếp: “Khi đó, ta đã biết hắn ta chẳng phải phú nhị đại gì cả, nhưng điều này cũng không sao. Ban đầu, ta cũng chẳng ham của hắn ta thứ gì. Ta thấy tâm địa của hắn ta không xấu, hơn nữa hắn ta cũng có góp sức trong chuyện của cô ta. Cho dù người trong nhà phản đối, ta vẫn kết hôn với hắn ta, chỉ hy vọng hắn ta có thể đi đường ngay, không cần lăn lộn ngoài đường nữa.”
“Đúng là tỷ tỷ ngốc.” Tiểu Địch lắc đầu không thôi: “Ngươi dễ bị lừa quá.”
Lý Lệ Lệ cũng không phản bác, bình tĩnh nói tiếp: “Đáng tiếc, bản tính của hắn ta rất khó thay đổi. Sau khi kết hôn, hắn ta vẫn qua lại với đám bạn bè không đứng đắn, thường xuyên ra ngoài cờ bạc. Ta đã nhiều lần giúp hắn ta trả nợ, ngay cả người nhà của ta cũng bị đám cho vay đến đòi nhiều lần. Ta chỉ cần hỏi một hai câu thôi, hắn ta liền đánh ta. Về sau, hắn ta đánh người bị bắt vào tù, ta thật sự không thể chịu đựng được, đành phải ly hôn với hắn ta. Lúc đó, ta đã đưa cho hắn ta mười vạn, cũng đã dứt khoát nói rõ hai bên không vướng bận gì nhau. Kết quả, hắn ta vừa ra khỏi tù lại đến tìm ta. Hu hu hu!”
Nói đến chỗ thương tâm, Lý Lệ Lệ không khỏi ôm mặt khóc to.
Tiểu Địch ở bên cạnh nhỏ giọng an ủi.
“Tiểu Địch, Lệ Lệ, hai đứa ở đây, làm ta lo lắng muốn chết.” Lúc này, một người phụ nữ trung niên đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lý Lệ Lệ và Tiểu Địch, vội vàng bước qua.
Nhưng khi bà bước đến gần, nhìn thấy Hạ Thiên, sắc mặt lập tức thay đổi, cầm túi xách đánh về phía Hạ Thiên, miệng còn thét to: “A, đánh chết tên tội phạm ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận