Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3618: Nàng chính là quấy rối!

Lam Y Nhân đắc ý, con ngươi đảo một vòng, lập tức gọi điện thoại cho Hạ Thiên.
Quả nhiên, không có ai tiếp.
Thế là, nàng lại gọi tiếp.
Như thế mấy lần, rốt cuộc Hạ Thiên mới nhận điện thoại: “Vợ Tiểu Y Y, nàng gọi điện thoại cho ta làm gì?”
“Chồng, ta nhớ chàng, không được sao?” Lam Y Nhân nhịn cười, giọng nói thâm tình.
Hạ Thiên nói: “Đương nhiên là được rồi, nhưng bây giờ không phải lúc. Ngày mai ta đến tìm nàng nhé.”
“Được, ta đang ở lầu chín khách sạn Vân Đoan thành phố Thiên Hải.” Lam Y Nhân cố ý ỏn ẻn nói: “Nhưng người ta nhớ ngươi thì làm sao bây giờ? Chàng không thể đến ngay được sao?”
“Ta đang ở chỗ Cửu nha đầu.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Vợ Tiểu Y Y, có phải nàng đang cố ý quấy rối ta đúng không?”
Lam Y Nhân làm ra vẻ vô tội, vẫn giả ngu như cũ: “Ta không có quấy rối, ta đang nhớ chàng thật mà. Ta không thể gọi điện thoại cho chàng sao? Hay là chàng có A Cửu rồi thì không cần ta nữa.”
“Nàng chính là quấy rối.” Hạ Thiên đoán được ý đồ của Lam Y Nhân: “Vợ Tiểu Y Y, nàng chờ đó. Thu thập xong Cửu nha đầu, ta sẽ đến Thiên Hải thu thập nàng.”
“Chàng đến đi, ta chờ chàng.” Lam Y Nhân cười khẽ: “Bây giờ ta đang nằm trên ghế salon, mặc áo ngủ màu đen, đêm tối thật tịch mịch.”
Nói xong, nàng lại bổ sung một câu: “Ái chà, ông xã, tại sao bên cạnh chàng lại có tiếng thở dốc lớn như thế? Là ai đang chạy bộ sao?”
Hạ Thiên còn chưa lên tiếng, trong điện thoại vang lên tiếng nghiến răng vừa thẹn vừa vội vừa giận của A Cửu: “Cúp điện thoại cho ta.”
Cạch.
Cuộc trò chuyện quả nhiên đã đứt.
“Ha ha ha…” Lam Y Nhân cười nghiêng ngả trên ghế. Lần này được xem là một sự báo thù nho nhỏ, trong lòng nàng thống khoái cực kỳ.
Khi ở Quế thành, nàng, Y Tiểu Âm và A Cửu được xem là đối thủ cạnh tranh với nhau, người này chướng mắt người kia. Y Tiểu Âm thường xuyên đi công tác, thời gian giao phong trực tiếp với nàng thật ra không nhiều.
Đa số đều là nàng và A Cửu phân cao thấp. Mặc dù không có thâm cừu đại hận, nhưng rất ít khi giao lưu thân mật với nhau.
Bây giờ, tất cả đều là nữ nhân của Hạ Thiên, ân oán có từ lâu cũng đã buông xuống. Tuy nhiên, thỉnh thoảng trêu chọc đối phương một chút cũng rất vui.
Cộc cộc cộc.
Trong lúc Lam Y Nhân đang cười, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
“Sao?” Lam Y Nhân giật mình, nụ cười thu lại.
Tiểu Chu ăn cơm xong với nàng thì ra về. Người biết nàng ở đây ít càng thêm ít.
Ngoại trừ Tô Bối Bối và Tiểu Chu, đoán chừng cũng chỉ có vị Chu công tử kia.
Chẳng lẽ Chu công tử lại phái người đến?
Lam Y Nhân không sợ. Với bản lãnh hiện tại của nàng, chỉ cần người đến không phải tu tiên giả, nàng vẫn có thể ứng phó được.
Chẳng qua nàng chỉ cảm thấy kỳ quái.
“Là ai?” Lam Y Nhân hỏi.
Ngoài cửa cũng không có người đáp lại, im ắng lạ thường, có chút quỷ dị.
Lam Y Nhân cười lạnh, không thèm để ý.
Thời buổi này còn chơi trò hề đó, tưởng nàng là nữ nhân vật chính thiểu năng trong mấy bộ phim kinh dị à, nghe được âm thanh ngoài cửa thì mở cửa ra xem.
Rầm rầm rầm. Tiếng đập cửa lại vang lên, động tác rõ ràng càng thêm thô bạo.
Lam Y Nhân vẫn nằm trên ghế salon, câu được câu không trò chuyện với Tô Bối Bối, hoàn toàn không để ý đến tiếng gõ cửa bên ngoài.
“Room Service, mau mở cửa.” Ngoài cửa rốt cuộc vang lên giọng của một nam nhân.
“Ta không có gọi phục vụ phòng.” Lam Y Nhân lạnh nhạt đáp lại: “Ta đang nghỉ ngơi, không muốn bất cứ người nào đến quấy rầy.”
Nam nhân ngoài cửa dường như có chút ngoài ý muốn, do dự một chút liền nói: “Ta là quản lý khách sạn, có chút chuyện quan trọng cần xác nhận lại với ngươi, hy vọng ngươi phối hợp một chút.”
Lam Y Nhân lắc đầu: “Có chuyện gì quan trọng hơn nữa thì cũng chờ đến sáng mai hãy nói.”
“Mẹ kiếp, đã cho ngươi thể diện mà ngươi không cần.” Lại có một giọng nữ nhân khác vang lên, thô lỗ vô cùng: “Phá nát cánh cửa này cho ta. Xảy ra chuyện gì, ta chịu trách nhiệm.”
Bành bành bành.
Quả nhiên, nửa phút sau có người đẩy cửa ra.
Lam Y Nhân tuyệt không sốt ruột, ngược lại còn giống như đang xem một vở kịch vui, thậm chí còn đi lấy một cái ly đế cao rót cho mình một ít rượu vang.
Bành.
Cửa phòng rốt cuộc bị người ta phá nát. Một nữ nhân trang điểm đậm cùng với một số nam nữ khác đùng đùng xông vào.
“Hắn ta ở đâu?” Nữ nhân trang điểm đậm vọt thẳng đến trước mặt Lam Y Nhân, nhìn quanh bốn phía, tức giận quát.
Lam Y Nhân chậm rãi đong đưa ly rượu vang, cười hỏi: “Ngươi hỏi nghe khó hiểu quá. Ngươi xông vào phòng của người khác, cho dù đây là khách sạn, ngươi cũng đã phạm pháp đấy.”
“Bớt làm bộ đi.” Nữ nhân trang điểm đậm phẫn nộ chỉ vào Lam Y Nhân: “Tiện nhân ngươi câu dẫn chồng của ta, đúng là không biết sống chết. Ta hỏi ngươi, hắn ta đâu rồi? Ngươi giấu hắn ta ở đâu?”
“Ta cho các ngươi ba mươi giây lăn khỏi nơi này.” Lam Y Nhân lười nói thêm câu nào với những người này. Đối phương khẳng định có chuẩn bị mà đến, nói cái gì cũng vô dụng thôi: “Nếu không, đừng trách ta không khách sáo.”
Nữ nhân trang điểm đậm tức đến mức toàn thân phát run, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Ngươi dụ dỗ chồng của ta, chạy đến đây yêu đương vụng trộm, lại còn mặt mũi nào mà nói với ta những lời đó.”
“Chị, đừng nhiều lời với tiện nhân kia nữa, lục soát một chút không phải sẽ biết sao?” Một nam nhân mày rậm bất mãn nói: “Các ngươi đến phòng ngủ, ngươi đến ban công, ngươi đến…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận