Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2819: Lý gia

“Ngươi làm gì thế?”
Triệu Thanh Thanh đưa tay chặn lại túi xách của nữ nhân trung niên, lạnh lùng quát hỏi.
“Cô, cô đánh nhầm người rồi.” Tiểu Địch và Lý Lệ Lệ vội vàng đứng lên, kéo nữ nhân kia lại: “Hắn không phải Trịnh Hào.”
Nữ nhân trung niên trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ta không có đánh sai. Ta đánh chính là tên tội phạm giết người.”
Lý Lệ Lệ và Tiểu Địch không khỏi ngẩn cả người.
Triệu Thanh Thanh hỏi: “Ngươi biết sư phụ của ta?”
“Ta đương nhiên nhận ra hắn, hắn không phải Hạ Thiên sao? Gương mặt này có hóa thành tro ta cũng nhận ra.” Nữ nhân trung niên trả lời Triệu Thanh Thanh, nghiến răng nghiến lợi nhìn Hạ Thiên: “Ta biết ma đầu ngươi sẽ không bỏ qua cho ta. Nghĩ không ra mười hai năm trôi qua ngươi vẫn tìm được ta. Được, muốn chém giết, muốn róc thịt, ngươi cứ tự nhiên, nhưng đừng tổn thương hai đứa nhỏ. Việc này chẳng liên quan đến chúng.”
Hạ Thiên lười biếng ngẩng đầu, khó chịu nói: “Lão bà ngớ ngẩn này từ đâu đến vậy? Đầu óc ngươi có bệnh à?”
“Ngươi không biết ta?” Nữ nhân trung niên bật cười, chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi truy sát ta nhiều năm như thế, bây giờ ngươi lại giả bộ không biết. Hạ Thiên, ngươi dối trá quá đi.”
“Ta chẳng có hứng thú truy sát ngớ ngẩn.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Nếu ta muốn giết một người, trên đời này chẳng có người nào có thể thoát được ta, đừng nói trốn mười hai năm, mười hai giây cũng không thể.”
Nữ nhân trung niên không khỏi ngẩn người, hiển nhiên cảm thấy Hạ Thiên nói không phải là không có lý, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại: “Ngươi bớt làm bộ đi. Ngươi nói như vậy thì có thể giảm bớt hận ý của ta đối với ngươi sao?”
“Buồn cười!” Hạ Thiên lười nói chuyện với những người đầu óc có vấn đề, bởi vì hắn có nói cũng vô dụng thôi, lại còn kéo trí thông minh của mình xuống.
Triệu Thanh Thanh cảnh giác nhìn nữ nhân trung niên, lạnh giọng nói: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Hừ, cho đến bây giờ mà ngươi còn giả ngu.” Nữ nhân trung niên bật cười: “Được, vậy ta nói cho các ngươi biết, ta tên Lý Trĩ Tử, là con gái út của Lý gia. Cha và anh của ta đều bị ngươi giết, nhà của ta cũng bị ngươi hủy. Hạ Thiên, bây giờ ngươi còn giả bộ không biết ta, ngươi không cảm thấy buồn cười à?”
“Không phải Lý gia chỉ có một đứa con gái Lý Nhã Tử hay sao? Ngươi từ đâu xuất hiện thế?” Triệu Thanh Thanh hoài nghi nhìn nữ nhân trung niên: “Còn nữa, Lý gia gây ra rất nhiều tội nghiệt. Lý gia diệt vong chỉ là gieo gió gặt bão, không trách được người khác.”
Lý Trĩ Tử hừ lạnh một tiếng, nói với Lý Trĩ Tử: “Ta là con gái riêng, đương nhiên người ngoài không biết rồi. Nhưng nói như thế nào, ta cũng là người của Lý gia, dĩ nhiên phải báo thù cho Lý gia rồi. Bây giờ ta đã bị ngươi tìm được, ngươi cũng đừng làm bộ nữa. Ngươi không chết thì ta cũng diệt vong.”
“Ngươi một chút cũng chẳng có liên quan đến Lý gia, ngươi đừng có tự gán mình vào như thế.” Hạ Thiên ợ một cái: “Ta chẳng có hứng thú tìm ngươi, ngươi cũng đừng tự mình đa tình.”
“Mặc kệ ngươi nói như thế nào cũng không dập tắt được cừu hận trong lòng ta.” Lý Trĩ Tử hận thù nói với Hạ Thiên: “Nếu hôm nay ngươi không ra tay, ta sẽ hạ chiến thư cho ngươi. Trong vòng ba ngày nữa, ta nhất định sẽ giết ngươi.”
Nói xong, Lý Trĩ Tử ra lệnh cho Lý Lệ Lệ và Tiểu Địch: “Hai đứa còn ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau theo ta đi về?”
“Cô, ta còn chưa thể đi.” Lý Lệ Lệ do dự một chút rồi đáp: “Ta phải ở đây chờ Trịnh Hào. Nếu ta đi bây giờ, ta sẽ gây phiền phức cho Hạ tiên sinh và Triệu tiểu thư.”
“Cái gì? Ngươi còn chưa chịu phân rõ giới hạn với tên khốn kiếp Trịnh Hào kia sao?” Lý Trĩ Tử bất mãn quát lớn: “Ta đã sớm nói với ngươi rồi, đừng lui tới với tên đó nữa, ngươi vẫn không nghe lời ta.”
Lý Lệ Lệ hổ thẹn cúi đầu: “Đây là lần cuối. Cô, cô mang Tiểu Địch về trước đi, ta ở đây chờ.”
“Ngươi chờ thì có ích gì chứ?” Lý Trĩ Tử vẫn tức giận: “Đến lúc đó ngươi vẫn bị tên rác rưởi kia bóp tròn xoa dẹp, lại làm mất mặt chúng ta nữa.”
“Đương nhiên có ích rồi.” Triệu Thanh Thanh chen vào: “Bởi vì ta sẽ giúp nàng ấy xử lý tốt việc này.”
“Ngươi?” Lý Trĩ Tử khinh thường lườm Triệu Thanh Thanh, sau đó quay sang nhìn Hạ Thiên: “Là chủ ý của ngươi sao? Quả nhiên hảo thủ đoạn, nhưng ngươi đừng tưởng rằng ngươi làm như thế thì có thể làm giảm hận ý của ta đối với ngươi.”
Hạ Thiên chẳng thèm nhìn bà ta. Nói nhiều cũng chỉ hại não mà thôi.
Triệu Thanh Thanh tức cười, không khỏi đáp lại một câu: “Ngươi quá tự cho là đúng rồi.”
“Ai tự cho là đúng, chúng ta cứ nhìn xem.” Lý Trĩ Tử lạnh giọng nói, sau đó đưa tay kéo Tiểu Địch rời khỏi quán ăn.
Chờ nữ nhân trung niên đi xa, Triệu Thanh Thanh tò mò đánh giá Lý Trĩ Tử: “Nghĩ không ra ngươi lại là người của Lý gia.”
“Nói ta là người của Lý gia không khỏi quá đề cao ta rồi. Nó đã sớm vượt qua phạm vi năm đời, chỉ là quan hệ giữa cô và nhà của ta là khá thân thiết mà thôi.” Lý Lệ Lệ cười khổ, nói với Triệu Thanh Thanh: “Nhưng chuyện vừa rồi cô nói là thật sao?”
“Chuyện gì?” Triệu Thanh Thanh hỏi ngược lại.
Lý Lệ Lệ đưa mắt nhìn Hạ Thiên, nhẹ giọng hỏi: “Có thật Hạ tiên sinh đã diệt Lý gia không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận