Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3464: Không cần ba đầu sáu tay

“Bảo Nhiếp Tiểu Lý nghe điện thoại.”
Người bên kia hừ lạnh một tiếng, ra lệnh.
Nhiếp Tiểu Lý kinh hãi, đưa tay muốn nghe điện thoại.
Nhưng Hạ Thiên không cho nàng nghe.
“Có chuyện gì thì cứ nói với ta.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Hiện tại cảm xúc của vợ tiếp viên hàng không không ổn định, không rảnh để ý đến các ngươi.”
“Cảm xúc không ổn định?” Người bên kia lại hỏi: “Chẳng lẽ lễ đính hôn thất bại rồi?”
Hạ Thiên đáp: “Không phải thất bại, mà là người Chiêm gia chết sạch rồi.”
“Chuyện gì xảy ra thế?” Người bên kia không khỏi kinh ngạc, lập tức hiểu ra được chút gì đó: “Là do ngươi làm?”
Hạ Thiên cũng lười giải thích với đối phương: “Ngươi có thể cho rằng như vậy. Nếu ngươi còn uy hiếp người nhà vợ tiếp viên hàng không, ta có thể thuận tay tiêu diệt các ngươi.”
“Ha ha, can đảm lắm.”
Người bên kia cười lạnh một tiếng: “Có thể giết cha con Chiêm Cao Hạc, nói rõ ngươi cũng có chút bản lãnh, nhưng muốn cưới nữ nhân Nhiếp gia, ngươi có thể trả cái giá bao lớn?”
“Cái giá, cái giá gì? Đầu óc của ngươi có vấn đề à?” Hạ Thiên lười biếng đáp lại: “Hay là các ngươi nên trả giá một chút cho những gì đã làm với vợ tiếp viên hàng không của ta?”
“Chàng trai trẻ, ta cho ngươi một lời khuyên.”
Người bên kia im lặng một chút, sau đó lạnh lùng nói: “Ngươi đừng có si tâm vọng tưởng. Nữ nhân Nhiếp gia không phải ngươi có thể trêu chọc. Nếu không, ngươi sẽ rước họa sát thân, đừng trách ta không nói trước.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta chẳng biết ngươi đang nói cái gì, ta cũng cho ngươi một lời khuyên, ngươi nên đi chết sớm một chút. Nếu ngươi còn hại người nhà vợ tiếp viên hàng không, ta sẽ trực tiếp khiến ngươi sống không bằng chết.”
“Tốt, rất tốt.”
Người bên kia bị chọc tức, nghiến răng đáp lại: “Tiểu tử, có gan thì ngươi đến Hoàng Sơn, đi cùng với Nhiếp Tiểu Lý, ta ngược lại muốn xem xem có phải ngươi ba đầu sáu tay hay không, lại dám phát ngôn bừa bãi trước mặt lão phu.”
“Xử lý đám gia hỏa các ngươi không cần ba đầu sáu tay đâu.” Hạ Thiên cười nói.
“Hừ.” Người bên kia nặng nề hừ một tiếng: “Vậy lão phu xin chờ ngươi đại giá ở Hoàng Sơn, hy vọng ngươi cũng đừng sợ mà không dám đến.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Vậy các ngươi nên rửa sạch sẽ cổ mà chờ đi nhé.”
Người bên kia không nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
“Cái này, cái này…” Mẹ Nhiếp Tiểu Lý giật mình, vội vàng tiếp điện thoại, muốn nói chuyện với đối phương, đáng tiếc đã bị cúp máy: “Bây giờ phải làm sao? Ông nhất định rất tức giận. Ông cũng không phải người tốt tính, chỉ sợ chúng ta trở về lành ít dữ nhiều.”
Ninh Thụy Thần lại cảm thấy đây không phải vấn đề lớn: “Vậy thì không quay về chứ sao?”
“Không được, em gái ta vẫn còn đang ở tổ trạch.” Nhiếp Tiểu Lý lắc đầu, phản đối đề nghị của Ninh Thụy Thần.
Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý vẫn còn kinh hoàng không thôi, ôm mặt nói: “Các ngươi không biết sự lợi hại của ông đâu. Ông ấy là một quái vật cực kỳ đáng sợ. Tất cả người phản kháng ông đều không có kết cục tốt.”
“Quái vật?” Ninh Thụy Thần nghe xong, không khỏi sửng sốt. Trước hôm nay, hắn ta khả năng còn cho rằng đây chỉ là một ví von. Bây giờ hắn ta lại có chút hoài nghi: “Ngươi nói quái vật là quái vật thật sao? Hay chỉ là một từ dùng để hình dung?”
Ninh Nhụy Nhụy liếc mắt nhìn đứa em họ không có nhãn lực, sau đó đánh cho hắn ta một cái: “Ngươi có biết nói chuyện hay không?”
“Ta nói sai cái gì chứ?” Ninh Thụy Thần mờ mịt hỏi.
Ninh Nhụy Nhụy cũng lười nói nhảm với hắn ta. Nàng quay sang nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Chuyện cho đến bây giờ, ngươi và gia tộc của ngươi nhất định không có cách nào hòa giải. Chi bằng ngươi dẫn Hạ Thiên quay về cùng, ít nhất có thể đảm bảo tính mạng của các ngươi an toàn.”
“Nói thì nói như vậy, nhưng…” Nhiếp Tiểu Lý vẫn còn chút lo lắng, không khỏi nhìn Hạ Thiên. Hôm nay nàng đã nhìn thấy lực phá hoại của hắn, thật sự có chút lo lắng Hạ Thiên sẽ tiêu diệt trên dưới nhà họ Nhiếp: “Nếu không, Ninh tỷ tỷ, ngươi đi cùng với ta một chuyến đi.”
Ninh Nhụy Nhụy lập tức đoán được Nhiếp Tiểu Lý đang lo lắng chuyện gì, không khỏi cười nói: “Được rồi, Hoàng Sơn là nơi tốt, ta đã sớm muốn đến đó du lịch rồi.”
“Tiểu muội chân dài, nàng không còn chuyện gì làm sao?” Hạ Thiên hỏi.
“Thế nào, có người mới thì muốn vứt bỏ người yêu cũ?” Ninh Nhụy Nhụy vô thức hỏi lại.
Hạ Thiên cười đáp: “Tiểu muội chân dài, đây là nàng thừa nhận yêu ta rồi đấy nhé?”
“Đây là do ngươi hiểu sai thôi.” Ninh Nhụy Nhụy hơi đỏ mặt, ý thức được nàng quả thật đã thừa nhận quan hệ giữa mình và Hạ Thiên. Nàng vội vàng rũ sạch: “Ta nói là yêu, là chỉ ngươi yêu ta, chứ ta không nói ta yêu ngươi.”
Hạ Thiên nghiêm túc trả lời: “Không sao, nàng yêu ta, ta yêu nàng cũng như nhau cả thôi.”
“Vì sao trong đầu ta lại tự động vang lên một giai điệu?” Ninh Thụy Thần cau mày, rơi vào khổ tư: “Lần này ta quay về, điện thoại di động nhiều lần nổi lên bài hát này, chẳng lẽ là ca khúc mới do ca sĩ nổi tiếng nào phát hành sao?”
“Mẹ, việc đã đến nước này, mẹ có lo lắng cũng vô dụng thôi.” Nhiếp Tiểu Lý an ủi mẹ cua nàng: “Chuyện này, chúng ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cũng không thể cả đời bị bọn họ khống chế được.”
Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý vẫn lo lắng như cũ, muốn nói rồi lại thôi: “Nói thì nói như vậy, nhưng người kia đúng là không phải người bình thường.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận