Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1913. Ở với nàng một tháng

“Chàng còn chuyện gì nữa không?” Dạ Ngọc Mị tức giận nói, vừa rồi nàng đã ở bên hắn hơn hai tiếng đồng hồ rồi, nếu như tên đó lại muốn được một tấc lại tiến thêm một thước, có thể nàng sẽ thực sự không nhịn được muốn đánh hắn một trận.
Hạ Thiên nhìn Dạ Ngọc Mị với sắc mặt nghiêm túc hiếm thấy, nhìn hắn dường như có chút không muốn nhưng cuối cùng vẫn nói ra: “Muội muội chân dài, nàng vẫn nên trở về Tiên Vân đại lục đi.”
“Chàng nói cái gì?” Lần đầu tiên khuôn mặt xinh đẹp luôn có chút lạnh lùng của Dạ Ngọc Mị hiện lên một tia kinh ngạc, hiển nhiên nàng chưa bao giờ nghĩ rằng hắn lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Hắn lại muốn nàng trở về Vân Tiên đại lục sao? Vừa rồi tên biến thái này còn tham lam điên cuồng mấy chục tiếng, dáng vẻ như hận không thể đem cả người nàng nuốt vào, bây giờ hắn lại muốn nàng đi sao?
“Muôi muội chân dài, mặc dù ta rất muốn nàng ở lại đây, cũng rất muốn nàng luôn ở bên cạnh ta, nhưng nếu như nàng thật sự ở bên cạnh ta, ta chắc chắn sẽ không thể làm gì được.” Dáng vẻ của Hạ Thiên có chút buồn bực: “Nhưng nếu ta không làm gì cả thì nàng, Thần Tiên tỷ tỷ, Băng Băng và Tiểu Kiều, các nàng có thể gặp nguy hiểm, ta vẫn phải nghĩ cách nhanh chóng tu luyện được Nghịch Thiên Đệ Bát Châm. Cho nên Muội muội chân dài, nàng vẫn nên đi về Tiên Vân đại lục đi, như vậy ta càng có thêm động lực.”
Hạ Thiên im lặng một chút, lại nói: “Chờ ta luyện thành công Nghịch Thiê n Đệ Bát Châm, ta sẽ bên nàng ba tháng... Không được, phải nửa năm... Xem ra vẫn chưa đủ, đến lúc đó, Muội muội chân dài, ta sẽ ở bên nàng một năm...”
“Được rồi, đừng nói mãi không dứt nữa, chàng cũng không thể ở bên ta một năm được!” Cuối cùng Dạ Ngọc Mị cũng không chịu nổi mà cắt ngang lời của Hạ Thiên: “Nếu như trong vòng một năm chàng có thể luyện thành Nghịch Thiên Đệ Bát Châm, ta sẽ nói cho chàng cách cởi Thiên Kết Vũ Y ra.”
“Muội muội chân dài, nàng nói lời phải giữ lời nhé!” Hạ Thiên lập tức hết buồn bực, không ngờ thế mà hắn lại được phần thưởng tốt đến vậy, đây chính là thứ hơn mười năm qua hắn luôn muốn!
“Đây là một số tư liệu mà chúng ta đã tra được ở Tiên Vân đại lục bên kia.” Dạ Ngọc Mị như có phép thuật lấy ra một vài trang giấy: “Cũng có liên quan đến Nghịch Thiên Đệ Bát Châm, tự chàng xem đi, nói không chừng sẽ có ích.”
Dạ Ngọc Mị vốn định sau này sẽ đưa những tài liệu đó cho Hạ Thiên, nhưng bây giờ hắn không muốn để nàng đi theo bên cạnh, nên nàng phải đưa đồ cho hắn trước.
Thật ra, Dạ Ngọc Mị cũng biết rất rõ, nàng đi theo Hạ Thiên, về căn bản đúng là hắn có thể nghe lời nàng, nhưng có lẽ hắn sẽ không có cách nào yên tâm làm việc, chỉ sợ lúc nào hắn cũng sẽ luôn suy nghĩ muốn ôm nàng. Bây giờ, Hạ Thiên chủ động đưa ra đề nghị nàng quay trở lại Tiên Vân đại lục, hơn nữa lý do là muốn nhanh chóng luyện thành Nghịch Thiên Thập Bát Châm, trong lòng nàng thật sự rất vui mừng.
Dù sao thì dưới cái nhìn của nàng, người này vẫn chưa thực sự là một tên lưu manh, lần này coi như hắn đã trưởng thành rồi.
À, tất nhiên, Dạ Ngọc Mị chưa bao giờ nghi ngờ trí thông minh của Hạ Thiên, phải biết rằng, trước kia nàng đã ăn không ít thiệt thòi từ trong tay hắn, khi đó tên đó không thể đánh lại nàng nên đã bắt đầu sử dụng đầu óc của mình, khiến cho nàng chịu không ít giày vò.
“Muội muội chân dài, bây giờ nàng sẽ trở về Tiên Vân đại lục sao?” Hạ Thiên lại bắt đầu cảm thấy có chút không bỏ được, phải biết là, thật ra hắn vẫn luôn muốn cô vợ chân dài này đi theo mình.
“Ta còn một việc nữa.” Dạ Ngọc Mị nhìn Hạ Thiên, “Tiểu Nhã bảo ta nói cho chàng biết, mười mấy năm trước, sau khi chàng xuống núi rồi tiến vào thế giới của người bình thường, chàng mới chính thức luyện thành Nghịch Thiên Bát Châm. Bây giờ chàng cũng cần phải đến thế giới người bình thường một lần nữa để tìm cách tu luyện Nghịch Thiên Đệ Bát Châm.”
“Muội muội chân dài, hiện tại ta đang ở trong thế giới người thường mà.” Hạ Thiên tỏ vẻ buồn bực.
“Ta đã biết những chuyện mà chàng làm trong khoảng thời gian qua. Chàng đã khác với mười năm trước. Lần này, chàng chưa thực sự hòa nhập vào thế giới người thường.” Dạ Ngọc Mị tức giận nói: “Trong khoảng thời gian này, người mà chàng quen biết không có mấy ai là người bình thường cả.”
“Muội muội chân dài, trong thế giới của người bình thường có rất nhiều người là kẻ ngốc. Ta không thích chơi với bọn hắn.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
“Chàng cho rằng ta thích sao?” Dạ Ngọc Mị hừ nhẹ một tiếng: “Tóm lại đây đều là điều Tiểu Nhã đã nói. Nếu trước kia chàng không chơi với người bình thường, liệu chàng có thể quen biết Liễu Mộng không? Không quen Liễu Mộng, chàng có thể luyện thành Nghịch Thiên Đệ Tam Châm nhanh như vậy sao? Hơn nữa, chàng biết ta cũng thông qua người bình thường. Tóm lại trong thế giới này không có nhiều người là người tu tiên, mà trong thế giới của người tu tiên, chính chúng ta cũng rất rõ ràng. Cho nên muốn tìm hiểu một số thứ mà chúng ta không biết, chỉ có thể tìm trong thế giới của người bình thường!”
“Thần tiên tỷ tỷ nói như vậy, tất nhiên ta sẽ làm theo.” Hạ Thiên ỉu xìu nói, hắn thật sự không có hứng thú gì với mấy chuyện kia.
“Tóm lại, lần này chàng cứ coi như giống mười mấy năm trước, rời núi một lần nữa.” Dạ Ngọc Mị thản nhiên nói: “Về phần làm như thế nào, đó là chuyện của chàng, ta cũng không hiểu.”
Dạ Ngọc Mị đứng dậy, lại kiêu ngạo đứng thẳng trên đỉnh núi tuyết: “Ta đi đây, chờ khi chàng luyện thành Nghịch Thiên Đệ Bát Châm thì mới có thể gặp lại ta.”
“Vợ chân dài, nàng để cho ta ôm một cái đã.” Hạ Thênn lại ôm lấy vòng eo tinh tế mềm dẻo kia của Dạ Ngọc Mị, hắn nói: “Ừm, để cho ta hôn một chút.”
Nói xong lời đó, Hạ Thiên lại hung hăng hôn lên đôi môi mỏng của Dạ Ngọc Mị, vừa hôn, hắn lại bắt đầu không khống chế nổi bản thân.
Mà ngay khi hắn đang muốn tiến thêm một bước nữa, trong ngực đột nhiên trống rỗng.
Hạ Thiên khẽ lui về phía sau, cứ như vậy ngã trên đỉnh núi tuyết, nhắm mắt lại, trong đầu hắn chỉ toàn hình ảnh ở chung với Dạ Ngọc Mị lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận