Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2686: Hồng Dương Chân Nhân

“Nhậm chưởng giáo, nếu ngươi có việc gì thì cứ nói thẳng đi, không cần làm bộ như thế.” Quả nhiên có người không giữ được bình tĩnh, vừa đặt đũa xuống đã hỏi.
Những người khác cũng có suy nghĩ này, vội hưởng ứng: “Đúng vậy, cho dù chúng ta có chỗ nào không đúng, ngươi cứ phê bình thẳng thắn là được.”
“Nếu ngươi không nói cho rõ ràng, chúng ta ăn cơm cũng không ngon.”
“…”
Nhậm chưởng giáo không nghĩ đến chúng tân khách nhanh như vậy đã không giữ được bình tĩnh, không nhịn được bật cười: “Bần đạo đích thật không có ý gì khác. Mấy năm qua, bần đạo vẫn luôn bế quan tu luyện. Hiện tại khó khăn lắm mới xuất quan, ta cũng chỉ muốn mời mọi người ăn một bữa cơm, chỉ thế mà thôi, các người không nên suy nghĩ quá nhiều.”
“Nhưng chúng ta không thể không có suy nghĩ khác.” Một vị đạo trưởng có ria mép đứng lên nói: “Nhậm chưởng giáo ngươi nhiều năm không xuất hiện, bây giờ đột nhiên có mặt tại đây, lại còn tổ chức tiệc mời chúng ta ăn cơm. Nếu ngươi không nói rõ nguyên nhân cụ thể, ngươi cảm thấy chúng ta còn ăn được sao?”
“Đúng vậy, vô duyên vô cớ khoản đãi như thế, trong lòng chúng ta thật sự khó mà bình an.”
Nhậm chưởng giáo thở dài, chậm rãi nói: “Thật ra cũng không có lý do đặc biệt gì, chỉ là muốn nói chuyện với mọi người. Ban đầu, ta dự định sau khi bữa ăn kết thúc sẽ nói, nhưng nếu mọi người đã hỏi, bần đạo xin nói nói một chút.”
“Quả nhiên là có chuyện muốn nói.” Một đám tân khách nghe xong, ngược lại thở ra một hơi.
“Bần đạo bản danh Nhậm Hạo, pháp danh Đạo Phưởng, từ nhỏ đã xuất gia, vẫn luôn tu hành trên Chung Nam Sơn.” Nhậm chưởng giáo đứng dậy, ánh mắt đảo qua mọi người, chậm rãi nói tiếp: “Ta sống đến hiện tại đã bảy mươi hai năm, thiên tư bình thường, tu vi không cao, không sánh bằng một đám sư huynh sư đệ lúc đó, nhưng Lữ sư huynh vẫn truyền lại chức vị Chưởng giáo cho ta.”
Chúng tân khách nghe Nhậm chưởng giáo bắt đầu thuật lại cuộc đời, lại càng thêm khó hiểu. Rốt cuộc là ông ta muốn nói cái gì? Lúc này, mọi người không tiện cắt ngang, đành phải lắng nghe ông nói tiếp.
“Từ khi ta tiếp nhận vị trí Chưởng giáo, trong lòng bần đạo luôn lo sợ bất an, cứ như giẫm lên tầng băng mỏng, sợ một bước đi sai một bước nhầm, làm mất thanh danh Trùng Dương cung và Chung Nam Sơn.” Nhậm chưởng giáo có khả năng đã ở quá lâu trong lòng đất, lượn quanh một vòng lớn vẫn không nói vào chính đề.
Hạ Thiên mất kiên nhẫn, thúc giục: “Nhậm lão đạo, ngươi muốn nói cái gì thì cứ việc nói thẳng, cũng đừng nhiều lời nữa. Ta còn phải nghỉ ngơi sớm với tiểu muội chân dài nữa.”
Ninh Nhụy Nhụy hơi tức giận đánh Hạ Thiên một cái, thấp giọng mắng một câu: “Ngươi đừng nói mấy lời như thế trước mặt mọi người chứ. Ngươi muốn làm ta mất mặt à?”
“Có cái gì nói cái đó, ta nói đúng sự thật mà.” Hạ Thiên nhếch môi nói.
“Mặc kệ ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nhỏ giọng cảnh cáo: “Tóm lại, về sau ngươi không được nói nữa.”
“Hạ cư sĩ, ngươi đừng vội, ta sắp nói đến đây.” Nhậm chưởng đích thật kính trọng Hạ Thiên có thừa, một chút cũng không làm trái ý hắn. Ông mỉm cười trấn an hai câu, sau đó nói tiếp: “Năm đó, mặc kệ sư tôn hay là sư huynh, khi truyền vị đều đã nói qua, vị trí Chưởng giáo Trùng Dương cung can hệ trọng đại, không chỉ phải chiếu cố đến mấy ngàn dặm Chung Nam Sơn, mà còn phải kiêm luôn tán tu trong thiên hạ. Cho nên, ta lại càng phải thêm chú trọng đức hạnh. Nếu không có đức hạnh, cho dù có tài năng ngút trời, vị trí Chưởng giáo Trùng Dương cung tuyệt không thể truyền. Ngược lại, nếu như gặp được người có đại đức, cho dù hắn không phải người Trùng Dương cung, ta cũng có thể truyền vị lại.”
Lời này rốt cuộc cũng đã nói đúng trọng điểm, không chỉ tân khách nhìn ra được manh mối, ngay cả vị đạo trưởng mày rậm cũng đổ mồ hôi tay. Ông ta biết rõ Nhậm chưởng giáo muốn nói cái gì, cơ thể hơi run lên.
“Hôm nay, bần đạo đã gặp được người có đại đức, đó chính là vị Hạ Thiên Hạ thần y.” Nhậm chưởng giáo thành khẩn chỉ vào Hạ Thiên: “Hắn và Chung Nam Sơn ta thật ra không hề có chút liên quan, nhưng hắn lại cứu mạng của bần đạo, còn không tiếc nguy hiểm đến tính mạng chữa trị cho linh mạch mấy ngàn dặm Chung Nam Sơn, cũng xem như cứu mạng các người. Người đại đức như thế, bần đạo cảm thấy hắn mới là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí chủ nhân của Chung Nam Sơn. Bần đạo quyết định…”
“Dừng lại, dừng lại.” Hạ Thiên cũng nghe ra được Nhậm chưởng giáo muốn làm gì, hơi khó chịu nói: “Nhậm lão đạo, ngươi muốn ăn đòn đúng không? Ta hoàn toàn không có hứng thú với vị trí Chưởng giáo rách nát của các ngươi. Ngươi truyền cho ai cũng được, đừng phiền đến ta.”
Nhậm chưởng giáo vô cùng trịnh trọng: “Hạ cư sĩ, ngươi chính là nhân tuyển có một không hai cho chức vị Chưởng giáo. Chỉ có ngươi dẫn đầu, Chung Nam Sơn mới có thể trọng chấn vinh quang ngày xưa, mới bảo vệ được lợi ích tán tu trong thiên hạ, thậm chí có thể dẫn dắt…”
Hạ Thiên một lần nữa cắt ngang Nhậm chưởng giáo, bĩu môi nói: “Ta hoàn toàn không có hứng thú với những gì ngươi nói. Tóm lại, ngươi đừng nhắc đến ta. Nếu không, ta sẽ đánh ngươi đấy.”
“Chức vị Chưởng giáo Trùng Dương cung chẳng lẽ chỉ là một củ cải trắng, tặng cho người ta, người ta cũng không muốn nhận. Thật sự buồn cười!” Lúc này, một âm thanh sắc nhọn vang lên trong đám người: “Theo ta thấy, chi bằng truyền cho con chó ở cửa. Nói không chừng nó còn thích hợp hơn đấy. Ha ha ha ha…”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, phát hiện người lên tiếng là một đạo sĩ mặc áo bào đỏ, nhìn tuổi không lớn lắm nhưng biểu hiện kiêu căng, dường như không để bất cứ kẻ nào vào mắt.
“A, không phải đây chính là Hồng Dương đạo trưởng lừa đảo vào ban ngày hay sao?” Thạch Thuần liếc mắt một cái đã nhận ra người này: “Ta còn đá ông ta một cái, nhưng ông ta chẳng sao cả. Xem ra cũng không đơn giản.”
“Túc hạ là ai, vì sao lại nói ra những lời ô uế, làm nhục Trùng Dương cung ta?” Đạo trưởng mày rậm vốn có chút tức giận trong lòng, nhưng không tiện phát tác với Nhậm chưởng giáo và đám người Hạ Thiên. Lúc này thấy có người quấy rối, ông ta lập tức vọt đến, nổi giận quát: “Ngươi mau xin lỗi đi. Nếu không, đừng trách ta tống cổ ngươi.”
“Thế nào, ngay cả lời cũng không cho người ta nói?” Vị đạo sĩ áo bào đỏ không khỏi cười nhạo, vô cùng cuồng vọng: “Ta tên Hồng Thắng Hỏa, đạo hiệu Hồng Dương. Năm đó, tổ sư Vương Trùng Dương của các ngươi cũng không dám nói chuyện với ta như vậy, đám đồ tử đồ tôn các ngươi ngược lại phách lối quá nhỉ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận