Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4368: Những người càng sống lâu thì lại càng sợ chết

Bành.
Mấy chục luồng kiếp lực khác nhau thông qua ngân châm rót vào bên trong áo bào đen. Kết giới trong nháy mắt tăng vọt, rất nhanh chống đỡ không nổi, nổ tung lên.
Một luồng năng lượng mãnh liệt giống như biển gầm hoành tán bốn phía, gần như phá hủy hơn một nửa tinh hà gần đó.
Khí tức trắng đen xen kẽ cuồn cuộn cũng dùng trạng thái không thể vãn hồi điên cuồng tỏa ra.
“Không.” Hồng Vân đại trưởng lão nhìn áo bào đen của mình bị đâm phá, rồi lại trơ mắt nhìn khí tức đen trắng bên trong Quy Nguyên Đỉnh bị tiết ra ngoài hơn phân nửa, không khỏi đau lòng không thôi: “Hồng Mông nguyên khí của lão phu. Bàn đào tiên đan của lão phu. Đám sâu kiến các ngươi, vì sao lại không chịu ngoan ngoãn đi chết chứ? Tại sao lại làm hỏng chuyện lớn của lão phu?”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Vậy vì sao ngươi lại không ngoan ngoãn đi chết?”
“Lão phu mà tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Ánh mắt Hồng Vân đại trưởng lão lộ ra tinh quang dọa người, chỉ vào mấy chục bóng người vừa mới xuất hiện cùng với Hạ Thiên, khàn giọng nói: “Ngươi phải chết, các ngươi cũng phải chết. Hôm nay các ngươi đều phải chết ở đây.”
Mấy chục bóng người kia đều là nữ nhân của Hạ Thiên.
Các nàng tùy ý chia thành năm hàng, cùng nhau đứng sau lưng Hạ Thiên.
Đây là chỗ dựa, cũng là hậu thuẫn của Hạ Thiên, càng là nơi mà hắn tin tưởng nhất.
Gần như các nàng đều là tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ. Thật ra, phần lớn người là nhờ song tu với Hạ Thiên mà sản sinh ra được kiếp lực, không tính là đỉnh tiêm trong liên minh tu tiên, nhưng tâm ý của các nàng đều tương thông với nhau.
Những người dẫn đầu theo thứ tự là Thần Tiên Tỷ Tỷ Nguyệt Thanh Nhã, Phù Diêu Tiên Tử Tần Sơ Tuyết, Nhật Nguyệt Ma Nữ Dạ Ngọc Mị, hoa khôi cảnh sát Lãnh Băng Băng, thanh mai trúc mã Kiều Tiểu Kiều, còn có Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi vẫn luôn đi theo Kiều Tiểu Kiều.
Đứng đằng sau nữa là Triệu Vũ Cơ, Diệp Mộng Oánh, Tô Bối Bối, Ninh Nhụy Nhụy, Bạch Tiêm Tiêm, A Cửu, Lam Y Nhân, Mộc Hàm, Thạch Thuần, còn có Cung chủ Thiên Cung Thiên Cung Nguyệt.
Tiếp theo nữa là Liễu Mộng, Tôn Hinh Hinh, Liễu Vân Mạn, Sở Dao, Ninh Khiết, Cơ Thanh Thuần, Cố Hàm Sương, Ngải Vi Nhi và Y Sa Bối Lạp.
Tiếp đó là Mị Nhi, Vân Thanh, An Khả Khả, Tát Mã công chúa, Dương San, Thư Tĩnh, Nhiếp Tiểu Lý, Triệu Thanh Thanh, Tống Ngọc Mị, Vương Tiểu Nha, Tô Vô Song, còn có Tô Mộng Lệ và Liễu Hàm.
“Tại sao không thấy vợ Y Y và vợ nữ hoàng thế?” Hạ Thiên nhanh chóng lách mình vào chính giữa chúng nữ, đưa tay nắm lấy tay của Lãnh Băng Băng và Nguyệt Thanh Nhã, hỏi Kiều Tiểu Kiều: ‘Còn có hai bé ngoan nữa cũng không thấy đến.”
Kiều Tiểu Kiều thản nhiên đáp: “Tiên Vân đại lục và trái đất phải có người canh giữ. Dù sao đó cũng là căn cơ của chúng ta. Y tỷ tỷ chủ động yêu cầu ở lại canh giữ trái đất.”
“Cơ Thanh Ảnh chính là nữ hoàng, tất nhiên không thể rời khỏi.” Dạ Ngọc Mị giải thích: “Nếu Tiên Vân đại lục cần một người ở lại, không ai thích hợp hơn so với nàng.”
Phù Diêu Tiên Tử cười nói: “Tuy nhiên, ta đã gửi tọa độ của liên minh tu tiên cho các nàng. Nếu cần đến, các nàng có thể đến bất cứ lúc nào.”
Hạ Thiên gật đầu, lại hỏi: “Thế hai bé ngoan thì sao? Vì sao bọn họ lại không đến?”
“Năng lực của hai nàng ấy không phát huy được ở liên minh tu tiên, cơ sở tu tiên lại quá yếu. Đến đây ngược lại không phải chuyện gì tốt.”
Nguyệt Thanh Nhã mỉm cười nói: “Cho nên ta đã bảo các nàng ở lại trái đất hỗ trợ Y Tiểu m.”
Hạ Thiên ôm Lãnh Băng Băng hôn một cái: “Vợ Băng Băng, nàng thấy ta nhưng tuyệt không kích động sao?”
Lãnh Băng Băng có chút ghét bỏ lườm hắn: “Mới mấy ngày không gặp, có cái gì mà phải kích động chứ. Huống chi bây giờ không phải là lúc nói chuyện này.”
Hạ Thiên thầm nghĩ cũng đúng. Hắn vốn còn đang định hỏi tại sao Hạ Lãnh lại không đến. Cách đây không lâu, Hạ Thiên còn chăn lớn cùng ngủ với trái đất lẫn Tiên Vân đại lục, không đúng, là song tu, gia tăng tu vi cho các nàng thêm một bước, còn truyền tĩnh linh văn cho các nàng, để các nàng có thể nhanh chóng ngưng tụ kiếp lực cho mình.
Hạ Thiên không thèm quan tâm, càng không ngừng xuyên thẳng qua nữ nhân của mình, thỉnh thoảng tay còn chiếm tiện nghi một chút.
Hồng Vân đại trưởng lão nhìn thấy cảnh tượng đó, không khỏi giận dữ: “Tốt, rất tốt, nếu các ngươi đã không để ý đến đại cục, nhất định phải đối nghịch với thiên đạo, vậy cũng đừng trách lão phu lòng dạ độc ác. Ta tiễn các ngươi lên đường cùng một lượt.”
“Lời này của ngươi nói chẳng có tiêu chuẩn gì cả.” Thạch Thuần cũng không khách sáo: “Chúng ta nhiều người như vậy, đến nhất định là để tiễn ngươi lên đường. Nếu ngươi vì đại cục mà suy nghĩ, ngươi nên đi chết mới đúng.”
Hạ Thiên đưa mắt nhìn sang, cười nói: “Thuần nha đầu, ngươi không nên kích động. Chúng ta chẳng có gì cần phải nói với lão đầu nhi đầu óc có bệnh này.”
Thạch Thuần cau mũi, bĩu môi nói: “Ta nhìn ông ta khó chịu quá.”
“Đúng vậy.” Vương Tiểu Nha gật đầu: “Ngươi già đến mức chỉ còn da bọc xương, còn cả ngày chém chém giết giết, động một chút lại bảo người khác đi chết, tại sao ngươi lại không chết trước đi.”
Tô Bối Bối thản nhiên nói: “Những người càng sống lâu thì lại càng sợ chết, thậm chí càng sợ người khác bất tử.”
Liễu Hàm không nhịn được mắng to: “Ông ta không muốn nhìn người khác tốt hơn mình, sống tốt hơn mình. Nếu có ai sống tốt hơn ông ta, ông ta sẽ nghĩ hết mọi cách để hủy người đó.”
Mộc Hàm cười ha hả: “Người trẻ tuổi đúng là hỏa khí vượng.” “Bây giờ không phải là lúc nói những lời này, chúng ta nên theo kế hoạch mà bắt đầu đi.” Tính cách của Dạ Ngọc Mị trước giờ vẫn lôi lệ phong hành, không thích kéo dài, trực tiếp thúc giục: “Tô Bối Bối, Liễu Mộng, Liễu Hàm, còn có Tần Sơ Tuyết, mọi người mau đến chỗ Quy Nguyên Đỉnh để chuẩn bị đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận