Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3476: Đừng dùng đạo đức để bắt chẹt ta

“Lão bà, tâm tư của ngươi đã hình thành thì không có gì thay đổi, tùy tiện đoán cũng có thể đoán được.”
Ninh Nhụy Nhụy kịp thời xuất hiện trước người Nhiếp Tiểu Lý, tiện tay bắt lấy bàn tay của Cao lão thái thái.
Cao lão thái thái sửng sốt, lập tức mắng: “Đồ đĩ điếm, mau buông tay ta ra. Nếu không, lão thân sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Quả nhiên, ngoại trừ chỉ biết nói mấy lời hung ác ra thì không còn bản lãnh gì cả.” Ninh Nhụy Nhụy đột nhiên dùng lực, bóp nát móng vuốt thép kia: “Mấy thứ này hủy đi thì tốt hơn, tránh cho ngươi dùng chúng đi hại người khác.”
“Hắc hắc, tiểu cô nương, ngươi còn quá non trẻ.” Cao lão thái thái bỗng nhiên cười đắc ý: “Bên trên chỉ sáo đã được bôi kịch độc. Trong vòng ba phút, ngươi nhất định sẽ chết.”
Ninh Nhụy Nhụy một chút cũng không hoảng hốt, chỉ có chút buồn cười: “Lão nhân gia, ngươi già nên hồ đồ thật rồi. Không nói Hạ Thiên là đệ nhất thần y trong thiên hạ, chỉ nói hắn là đồ đệ của Trương Minh Đà, ngươi cảm thấy ta sẽ trúng độc mà chết sao?”
“Hừ, cái gì là đệ nhất thần y trong thiên hạ. Chỉ biết thả rắm chó.” Cao lão thái thái cười lạnh, khinh thường nói: “Trên thế giới này hoàn toàn không có người như vậy. Năm đó, Trương Minh Đà cũng nói khoác y thuật của mình lợi hại đến cỡ nào, cuối cùng lại chữa chết chồng và con trai lớn của ta.”
Hạ Thiên bỗng nhiên lên tiếng: “Đoán cũng không cần đoán, chồng và con trai lớn của ngươi nhất định đáng chết.”
“Ta sẽ xé nát miệng của ngươi.” Cao lão thái thái nghe xong, tức đến muốn bể phổi, giương nanh múa vuốt xông về phía Hạ Thiên.
Bành.
Hạ Thiên nhấc chân đạp lăn Cao lão thái thái, một chút cũng không vì đối phương là người già mà đối đãi khác nhau.
Trong suy nghĩ của hắn, người chỉ có muốn ăn đòn và không muốn ăn đòn. Đã muốn ăn đòn, vậy thì đánh thôi.
Cao lão thái thái hiển nhiển thuộc về loại muốn ăn đòn.
“Ngươi, ngươi dám đánh ta?” Chịu một cước, Cao lão thái thái không thể tin được: “Năm nay ta sáu mươi chín tuổi rồi, ngươi lại xuống tay nặng như vậy với một người già, quả nhiên không chút nhân tính nào giống như lang băm Trương Minh Đà.”
Hạ Thiên cười nói: “Lão thái bà, ngươi đừng dùng đạo đức để bắt chẹt ta. Chiêu này vô dụng đối với ta.”
Cao lão thái thái thấy Hạ Thiên không hề hoảng hốt, ngược lại còn khinh bỉ nhìn bà ta, bà ta lập tức đổi ý: “Con trai ta là trưởng trấn Nhiếp gia trấn, ngươi dám đánh ta, các ngươi đừng hòng sống sót mà rời khỏi Nhiếp gia trấn.”
“Trước đó, ngươi đã biến thành thây khô rồi.” Hạ Thiên hờ hững nói.
“Giết người rồi, người khác họ giết người họ Nhiếp.” Cao lão thái thái dùng lại chiêu của Nhiếp Kim Bằng trước đó. Bà ta ngã xuống đất, càng không ngừng lăn lộn, lớn tiếng hô gào.
Nhiếp Tiểu Lý im lặng, nói với Cao lão thái thái: “Cao nãi nãi, ngươi làm loạn đủ chưa?”
“Làm loạn?” Cao lão thái thái nghiến răng nghiến lợi nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Ta làm loạn lúc nào? Mẹ con các ngươi hại chết Trường Sinh thì thôi đi, lại còn tìm đến cừu nhân hại chết chồng và con trai lớn của ta. Không phải các ngươi muốn tức chết ta sao? Bây giờ ngươi còn bảo ta làm loạn? Bây giờ ta làm loạn cho các ngươi nhìn đây, có gan thì các ngươi giết chết lão thái thái ta đi.”
Nói xong, Cao lão thái thái lại càng gào to hơn: “Mọi người mau đến đây đi, ở đây có người ăn cây táo rào cây sung, giúp đỡ người khác họ.”
“Cao thẩm, ngươi đừng kêu nữa. Có chuyện gì, mọi người có thể chậm rãi thương lượng với nhau mà.” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý thật sự sợ lão thái thái gọi người đến. Đến lúc đó, cho dù bà có lý cũng không nói được. Người Nhiếp gia trấn cực kỳ bao che khuyết điểm, bênh người thân mà không cần đạo lý. Đến lúc đó lại càng khó mà thu trận.
Nhiếp Tiểu Lý giữ mẹ của nàng lại: “Mẹ, mẹ đừng quan tâm, cứ để bà ta gọi đi, gọi càng to càng tốt.”
“Nhưng Hạ tiên sinh và Ninh tiểu thư, còn có Tiểu Ninh khó khăn lắm mới đến đây làm khách một lần, cũng không thể để bọn họ ăn cơm nguội được.” Mẹ Nhiếp Tiểu Lý lo lắng nói.
Nhiếp Tiểu Lý cũng cảm thấy mẹ mình nói có lý. Chuyện gì cũng nên gác sang một bên. Khách quý lần đầu đến nhà, không thể để hai người kia làm rối được.
“Ngươi mau ném hai người kia ra ngoài đi.” Hạ Thiên dặn dò Ninh Thụy Thần.
Ninh Thụy Thần có chút do dự: “Lão thái thái này không phải dễ trêu. Nếu chẳng may bà ta ra ngoài la to hơn, chúng ta ăn cơm cũng không yên.”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Yên tâm đi, bọn họ không gọi được nữa đâu.”
“Được.” Ninh Thụy Thần lập tức gật đầu. Hắn ta đứng dậy, một tay xách Nhiếp Kim Bằng, một tay chộp đến Cao lão thái thái.
Cao lão thái thái cũng không muốn Ninh Thụy Thần được như ý nguyện. Trong lúc bà ta đang định quấy rối đến cùng, há miệng định kêu lớn tiếng hơn, bà ta kinh ngạc phát hiện mình không phát ra được âm thanh nào.
Ninh Thụy Thần phát hiện, sức mạnh của hắn ta lớn vô cùng, xách hai người một cách dễ dàng giống như xách hai túi rác, chậm rãi bước ra khỏi nhà Nhiếp Tiểu Lý.
Ban đầu, hắn ta muốn ném hai người ở ven đường coi như xong. Tuy nhiên nghĩ lại, nếu đã là rác, ném ở ven đường thì không được tốt cho lắm, vẫn nên ném vào thùng rác thì hơn.
Không gian thùng rác đối diện khá lớn, có thể chứa năm ba người cũng còn đủ.
Điều thú vị là, tên ngốc bị Hạ Thiên đạp bay vào thùng rác trước đó vẫn còn bên trong, nhưng trên người đã chất không ít rác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận