Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2745: Chuyện cũ

Bành!
Triệu Thanh Thanh cố hết sức đá văng đống bùn đang vọt đến chỗ nàng.
“Lại thêm hai mươi nghìn cân.”
Đống bùn trên đùi Triệu Thanh Thanh dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được từ màu sắc nhạt nhẽo biến thành màu tím đen khiến người ta phải hoảng sợ. Tiếp theo, bùn đất nhanh chóng bò lên trên, biến nàng thành một bức tượng bùn hoàn mỹ.
“Ha ha ha, rốt cuộc ngươi cũng không thể động đậy được nữa rồi. Ở Lạc Phong Sơn, Nê nương nương ta chính là trời, ai cũng không phải là đối thủ của ta.” Nữ nhân váy dài nhìn thấy Triệu Thanh Thanh rơi vào đống bùn khó mà thoát khỏi, không khỏi phá lên cười một cách thoải mái.
Nói xong, nàng ta quay đầu nhìn Hạ Thiên, cười gằn: “Tiếp theo sẽ đến lượt ngươi. Ta muốn xem xem ngươi có thể chịu được bao nhiêu cân.”
Hạ Thiên khinh thường nhìn nữ nhân váy dài: “Mấy phương pháp này của ngươi chẳng có lợi ích gì với ta cả, cũng chỉ có nha đầu Thanh Thanh mới rơi vào bẫy của ngươi mà thôi.”
“Hừ, ngươi đang sợ sao?” Nữ nhân váy dài càng thêm đắc ý, chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi và nữ nhân kia của ngươi cùng nhau chìm vào lòng đất, biến thành phân bón cho Lạc Phong Sơn đi.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Phân bón khá phù hợp với loại người ngu ngốc như ngươi.”
“Khoác lác nghe hay nhỉ, còn phải xem ngươi có bản lãnh thật sự hay không.” Lời nói nữ nhân váy dài khá khinh thường Hạ Thiên, nhưng hành động lại rất coi trọng, tăng thêm mười ngàn cân cho Hạ Thiên: “Nê triều dũng động, một vạn cân, lên.”
Hạ Thiên đứng im không nhúc nhích, mặc dù bùn đất dính vào người mình, từng lớp từng lớp một, màu sắc từ nhạt chuyển sang đậm, từ mềm chuyển sang cứng, từ ít biến thành nhiều, cuối cùng bao phủ cả người hắn.
Bành!
Hạ Thiên tùy ý đánh một quyền, đánh nát đống bùn đang dính vào người hắn.
“Quả nhiên ngươi vẫn có chút bản lĩnh, nhưng tiếp theo thì không còn nữa đâu.” Nữ nhân váy dài cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Ban đầu, nàng ta phát hiện Hạ Thiên còn lợi hại hơn Triệu Thanh Thanh, cho nên nàng ta đã sớm có chuẩn bị: “Nê triều hối lui, năm vạn cân.”
Hạ Thiên vẫn không hề nhúc nhích, mặc cho đống bùn kia nhấp nhô bên cạnh hắn, một lần nữa nuốt sạch hắn.
Bành.
Lại một quyền đánh nát.
“Ta không tin, thêm mười vạn cân nữa.” Nữ nhân váy dài gần như tiến vào trạng thái điên cuồng.gia tăng trọng lượng bùn đất trên người Hạ Thiên.
Đáng tiếc, hiệu quả quá bé nhỏ.
“Cho dù ngươi có tăng thêm một vạn cân nữa cũng vô dụng thôi. Ta đã sớm nói mấy thứ này vô dụng với ta rồi mà.” Hạ Thiên dễ dàng đánh vỡ đống bùn: “Nếu ngươi không còn chiêu gì coi cho được, ngươi chuẩn bị chết đi.”
Nữ nhân váy dài thật sự không cách nào tiếp thu được sự thật này, nghiến răng nói: “Không thể nào? Ngươi tuyệt đối không thể chống đỡ nổi. Bùn đất trên toàn bộ Lạc Phong Sơn đều làm việc cho ta, chẳng lẽ ngươi còn có thể chống cả một ngọn núi sao?”
Hạ Thiên ngáp một cái, biểu hiện vẫn bình tĩnh như cũ: “Vậy ngươi có thể thử một chút. Ngươi cứ nâng cả ngọn núi lên đánh ta đi, có việc gì khó đâu.”
“Được, được, được, nếu đã không vây khốn được ngươi, ta sẽ dùng cả ngọn núi đè chết ngươi.” Nữ nhân váy dài càng lúc càng hung ác. Nàng ta tiến vào trong đất. Một lát sau, vô số bùn đất trên ngọn Lạc Phong Sơn giống như trăm sông đổ về một biển tập trung về một chỗ, sau đó dùng tư thế bài sơn đảo hải nhào về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên vẫn không động đậy, mặc cho đống bùn kia đập xuống hắn.
Đương nhiên, đống bùn đất này ngay từ ban đầu đã không chạm được đến người hắn, thậm chí ngay cả quần áo của hắn cũng không dính vào được, chỉ ngưng kết cách cơ thể hắn hai ba tấc, nhìn từ bên ngoài rất giống như đã dính vào người Hạ Thiên.
Đống bùn đất kia ngưng kết từng tầng, từng chút một áp súc lại, màu sắc cũng từ đen biến thành màu vàng chói mắt.
Không bao lâu sau, hình dáng của Hạ Thiên cũng đã lộ ra ngoài. Người không biết tình huống nhìn thấy, còn tưởng rằng Hạ Thiên là một pho tượng kim thân.
“Hừ, da trâu thổi phá trời. Ngươi còn không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của ta đâu.” Mặc dù nữ nhân áo dài tiêu hao rất nhiều linh khí, bây giờ cũng có chút ăn không tiêu nhưng biểu hiện lại khá hài lòng: “Trong cơ thể hai ngươi ẩn chứa không ít năng lượng. Chỉ cần tiêu hóa chúng, cảnh giới của ta sẽ tấn thăng lên một giai. Đến lúc đó, ta không cần bị sơn thể ước thúc nữa.”
Nữ nhân váy dài mang tượng kim thân Hạ Thiên và tượng màu tím Triệu Thanh Thanh đến trước mặt của mình, khắp gương mặt chỉ toàn là nụ cười đắc ý: “Ta biết các ngươi còn chưa chết, chắc chắn có thể nghe được lời nói của ta. Trước khi các ngươi chết, các ngươi không ngại nghe ta nói chuyện chứ.”
“Hai ngàn năm trước, những người kia đã xây tượng đất, xây miếu sơn thần trên ngọn núi này, thường xuyên triều bái, hiến tế tượng đất.”
“Một ngàn năm trước, ngọn núi đã bắt đầu thức tỉnh linh tính nhờ hương hỏa của chúng sinh.”
“Năm trăm năm trước, linh tính này rốt cuộc đã định hình, không cần lo lắng phong điện thiên uy.”
“Một trăm năm trước, miếu thờ được trùng tu, mới có được tượng Nê nương nương ta.”
“Hơn sau mươi năm trước, người kia thấy ta có linh tính, vì thế đã giúp ta điểm ra linh thể.”
“Bây giờ, ta rốt cuộc đã thoát khỏi trói buộc của ngọn núi, ta muốn trở thành chính ta.” Nữ nhân váy dài giống như bị động kinh, quỳ trên mặt đất không ngừng lẩm bẩm: “Đương nhiên, trong đó cũng có công lao của hai người các ngươi, còn có khổ lao của vô số người bình thường bị hiến tế khi đó. Bổn nương nương sẽ không quên điều này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận