Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3397: Thật ra vợ Y Y rất xấu hổ

Ninh Nhụy Nhụy lại hỏi: “Nếu các ngươi là hộ vệ Nhạc gia, vì sao lại muốn gia nhập các tổ chức sát thủ khác?”
“Bởi vì Nhạc gia sắp không ổn rồi.” Tiểu Yến nói chuyện trực tiếp hơn một chút: “Không có tàn cảnh U Minh, mấy năm qua Nhạc gia chọc ra nhiều cừu gia như vậy, nếu không kịp thoát thân sớm, chúng ta có thể bị chôn cùng bất cứ lúc nào.”
“Nhạc gia nói thế nào cũng đã kinh doanh mấy trăm năm ở Quỳnh đảo, cũng phải có chút nội tình chứ.” Ninh Nhụy Nhụy nghi hoặc hỏi: “Cho dù không có tàn cảnh U Minh, làm một gia tộc quyền thế bình thường cũng không có vấn đề gì mà.”
Tiểu Yến lắc đầu, có chút cảm khái: “Nhạc gia chỉ là một cái xác rỗng mà thôi. Bằng không, bọn họ cũng không gấp rút bắt ngư dân và du khách đến đảo nhằm khôi phục khí huyết.”
“Vậy thì kỳ lạ quá. Nội tình của Nhạc gia mấy năm qua đã tiêu hao đi đâu?” Ninh Nhụy Nhụy vẫn không hiểu.
Hạ Thiên khinh thường nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, nàng quan tâm cái gia tộc rách nát đó làm gì. Bọn họ dám gây sự với ta, không xử lý bọn họ, ta không xả được giận.”
Ninh Nhụy Nhụy hỏi: “Ngươi muốn đi diệt Nhạc gia?”
“Đám ngớ ngẩn đó không cần ta phải ra tay.” Hạ Thiên nhếch miệng, nói thẳng với Tiểu Yến và Hoa tỷ: ‘Hai người các ngươi muốn giữ mạng cũng được, các ngươi diệt Nhạc gia cho ta. Nếu chạy thoát một người, các ngươi tự tìm một khối đậu hũ đâm đầu chết đi.”
“Ta, chúng ta?” Gương mặt Tiểu Yến hiện lên sự khó tin: “Không thể làm được đâu. Thực lực của Nhạc lão gia vẫn rất mạnh, huống chi bọn họ còn kéo thêm hai cao thủ từ trong tàn cảnh ra ngoài…”
Hoa tỷ trừng Tiểu Yến, cắt ngang lời nàng, sau đó quay sang nói với Hạ Thiên: “Hạ đoàn trưởng, ngươi yên tâm, chúng ta cam đoan tuyệt đối hoàn thành nhiệm vụ. Ngay cả một con gà của Nhạc gia cũng đừng hòng còn sống.”
“Chúng ta bảo các ngươi đến Nhạc gia giết chết những kẻ làm ác chứ không phải lạm sát kẻ vô tội.” Ninh Nhụy Nhụy nghe mấy lời này cảm thấy không thoải mái, nhịn không được liền nhắc nhở.
“Vâng, vâng, vâng.” Hoa tỷ lập tức sửa miệng, giải thích: “Các ngươi yên tâm đi, bên trong tổ trạch Nhạc gia chỉ có Nhạc lão gia tử và con gái của ông ấy mà thôi. Người bình thường của Nhạc gia không ở đây. Tuy nhiên, hai người thoát ra khỏi từ tàn cảnh cũng giết luôn sao?”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Tùy các ngươi thôi, tốt nhất đừng có giở trò với ta. Nếu không, các ngươi sẽ chết, mà còn chết rất thảm.”
“Vâng.” Hoa tỷ và Tiểu Yến lập tức cởi trói, sau đó chạy gấp về Nhạc gia.
Ninh Nhụy Nhụy nhìn theo hai người đi xa, có chút lo lắng hỏi: “Bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ không? Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?”
“Tiểu muội chân dài, nàng suy nghĩ nhiều rồi, có thể có chuyện gì chứ?” Hạ Thiên nói: “Bọn họ được hay không được, kết quả cũng không có gì thay đổi.”
“Sao?” Ninh Nhụy Nhụy lập tức hiểu ra: “Ngươi đã hạ châm trên người bọn họ? Vậy bọn họ cũng sẽ chết sao?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Chỉ cần bọn họ làm được, bọn họ sẽ sống.”
“Thế không làm được thì sao?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
“Tiểu muội chân dài, bọn họ là sát thủ đấy.” Hạ Thiên cười nói: “Làm không được sẽ có hậu quả gì, trong lòng bọn họ biết rất rõ, nàng không cần quan tâm thay bọn họ đâu.”
“Ta không quan tâm bọn họ.” Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu: “Ta chỉ lo lắng hai người trốn ra từ trong tàn cảnh. Nếu không kịp xử lý, chỉ sợ sẽ có không ít phiền phức.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Nàng cũng suy nghĩ quá nhiều rồi, không có bất kỳ phiền phức gì đâu.”
“Được thôi, nếu ngươi đã có sắp xếp, ta cũng không nói nhiều.” Ninh Nhụy Nhụy nghe Hạ Thiên nói như vậy, biết hắn đã cân nhắc đến chuyện đó. Nàng quay sang nhìn Hàn Tùy Xuân: “Ta muốn dẫn lão ta về Quế thành. Ngươi muốn đi với ta hay là về Giang Hải?”
Hạ Thiên suy nghĩ, có về Giang Hải cũng không có việc gì làm, theo Ninh Nhụy Nhụy đến Quế thành cũng được, vừa lúc thăm Ninh lão gia tử, hỏi thăm ông một số chuyện.
“Nàng yêu ta, ta yêu nàng, mật tuyết băng thành điểm mật mật…”
Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Hạ Thiên lại vang lên.
“Ủa, chuông điện thoại di động của ta đổi từ lúc nào thế?” Hạ Thiên nghi hoặc rút điện thoại ra, nhìn thoáng qua người gọi, phát hiện là Y Tiểu Âm gọi đến.
“Vợ Y Y, nàng nhớ ta à?” Hạ Thiên cười hỏi.
Giọng nói lạnh lùng của Y Tiểu Âm từ trong điện thoại truyền ra: “Bây giờ chàng đang ở đâu thế?”
“Ta đang ở Quỳnh đảo.” Hạ Thiên trả lời, sau đó nói tiếp: “Nếu nàng nhớ ta, bây giờ ta sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh nàng ngay.”
“Không cần đâu.” Y Tiểu Âm chỉ cần xác nhận vị trí của Hạ Thiên là được, biết hắn đã về nước, cũng không cần lo lắng nữa: “Những nhà khoa học đã được sắp xếp lên một chiếc du thuyền bí mật. Ban đầu ta dự định nhờ chàng hộ tống, nhưng nếu chàng đã quay về, để ta đích thân hộ tống bọn họ trở về cũng được.”
Hạ Thiên cười nói: “Vợ Y Y, nếu nàng nhớ ta, nàng có thể nói thẳng. Ta lập tức đến chỗ của nàng ngay.”
Y Tiểu Âm cũng không trả lời, cúp máy.
“Ha ha, kinh ngạc quá đi.” Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười vỗ tay: “Ta cứ tưởng Y Y tỷ sẽ giống như chúng ta, bị người lừa gạt.”
“Nàng nói sai rồi.” Hạ Thiên chẳng những không tức giận, ngược lại còn dương dương đắc ý: “Thật ra, vợ Y Y nghe lời hơn nàng rất nhiều, hơn nữa còn rất ôn nhu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận