Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3798: Đây không phải gian trá mà là thông minh

Dãy núi chập trùng, tuyết trắng mênh mang.
Sau khi cứu Bạch Thiên Tiếu xong, người kia nhanh chóng chui vào trong một bụi tuyết rồi biến mất không thấy.
“Ông xã, hình như không thấy người đâu cả?” Dương San quét mắt một chút, phát hiện không còn nhìn thấy tung tích của người kia nữa, không khỏi thất vọng hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Hạ Thiên lơ đễnh nói: Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng không cần lo lắng. Bọn họ trốn không thoát đâu.”
Dương San hiếu kỳ hỏi: “Ông xã, chẳng lẽ chàng biết bọn họ đang ở đâu? Hay là chàng đã sớm động tay động chân lên người người kia?”
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng hơi bị dễ quên nhỉ?” Hạ Thiên lắc đầu: “Nếu mục tiêu của bọn họ là chúng ta, còn có Bạch lão đầu, hiện tại chúng ta không chết, bọn họ tuyệt đối sẽ chủ động đến tìm chúng ta.”
Dương San hơi tức giận nói: “Vừa nãy Bạch Thiên Tiếu muốn nổ chết chúng ta, cứ như vậy mà thả bọn họ chạy trốn, ta cảm thấy có chút khó chịu.”
Hạ Thiên cười nói: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng không cần tức giận. Tên ngốc kia chết chắc, những người còn lại có thể còn sống hay không cũng cần phải xem bọn họ có đi hay không.”
“Chàng quả nhiên đã sớm động tay chân với hắn ta.” Dương San sửng sốt, sau đó lấy lại tinh thần, cười nói: “Ta đang cảm thấy khó hiểu tại sao chàng lại buông tha cho hắn ta. Ông xã, chàng quả nhiên gian trá.”
Hạ Thiên nói: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng chú ý ngôn từ của mình nhé. Cái này không phải gọi là gian trá mà là thông minh.”
“A, đúng đúng đúng. Ông xã chàng chính là người thông minh nhất thiên hạ.” Dương San biết Hạ Thiên rất để ý đến điều này, vì thế liền mỉm cười tán dương.
Hạ Thiên bất mãn nói: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, ta đương nhiên là người thông minh nhất thiên hạ, nhưng giọng điệu của nàng lại không đúng.”
“Ta nói thật mà.” Dương San vừa cười vừa nói.
Hạ Thiên nghiêm túc phản bác: “Nàng suy nghĩ cái gì đều không lừa được ta đâu.”
“Vậy chàng nói ta đang suy nghĩ cái gì?” Dương San chậm rãi đi trước Hạ Thiên, sau đó quay lại nhìn hắn.
“Ta đương nhiên biết.” Hạ Thiên cười nói.
Bốp.
Vừa mới dứt lời, một quả cầu tuyết đập vào mặt của hắn.
“Ông xã, tại sao chàng không tránh?” Tay phải Dương San vẫn còn cầm một quả cầu tuyết, gương mặt vừa buồn cười lại có chút đau lòng.
“Cho dù là tuyết lở, đối với ta mà nói cũng chẳng có bất cứ chuyện gì.” Hạ Thiên lơ đễnh nói: “Ta đã nói ta biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì. Nhưng nàng đã đánh chồng của mình, nàng nhất định phải bị phạt, nàng đã chuẩn bị xong chưa?”
Dương San lập tức hiểu được lời này của Hạ Thiên là có ý gì, gương mặt xinh đẹp không khỏi đỏ bừng lên, tay phải ném quả cầu tuyết đến: “Ông xã, chàng quá háo sắc. Cảnh sắc đẹp như vậy, chàng không thể nghĩ ra cái gì hay ho sao?”
Mặc dù Dương San rất thích giao lưu thân mật với Hạ Thiên, nhưng số lần của Hạ Thiên quá thường xuyên, lần nào cũng quá lâu, khiến cho nàng có chút chịu không nổi.
Ban đầu, nàng cũng muốn khuyên Hạ Thiên tiết chế một chút nhưng hắn là đệ nhất thần y trong thiên hạ, có phóng túng gấp trăm lần đối với cơ thể của hắn cũng không thành vấn đề.
“Ta nghĩ đó chính là chuyện tốt.” Hạ Thiên đường hoàng nói: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, chẳng lẽ nàng cho rằng đó là chuyện xấu?”
“Mặc kệ là chuyện gì, cũng không thể quá… quá…” Dương San cũng không biết nên khuyên Hạ Thiên như thế nào.
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Vui vẻ không phải tốt sao? Vợ Tiểu Tiểu Dương, chẳng lẽ nàng không vui?”
“Ta rất vui, vui lắm.” Hai ngày qua, Dương San xác thực rất vui vẻ.
Cách đây không lâu, nàng mới trở thành nữ nhân của Dương San, nhưng trong lòng của nàng lại có một cảm giác tự ti.
Căn nguyên của tâm trạng này chính là Nguyệt Thanh Nhã đã mang đến cho nàng một sự kinh ngạc cực độ. Khi đó, nàng mới biết được trên thế giới này thật sự có tiên nữ, đồng thời cũng hiểu rõ sự chênh lệch giữa nàng và Nguyệt Thanh Nhã.
Cho nên, có một khoảng thời gian nàng thường xuyên bắt chước Nguyệt Thanh Nhã, mặc kệ là cách ăn mặc, tư thái hay là ngôn hành cử chỉ. Nhưng càng như vậy, nàng lại càng cảm thấy mình nhỏ bé lạ thường.
Về sau, Hạ Thiên cũng đã nhìn ra, nhưng cũng không vì thế mà ghét bỏ nàng, xem thường này. Khi đó, nàng mới thoát khỏi mê hoặc, dần dần trở lại như bình thường.
Sau khi trở thành nữ nhân của Hạ Thiên, nàng cũng trở thành tu tiên giả, nhưng nếu như không cần thiết, nàng rất ít khi chủ động liên lạc với Hạ Thiên.
Chính vì vậy, nàng lại càng không muốn rời xa hắn.
Trải qua hai ngày ở chung, cảm giác không muốn rời xa đã nguôi ngoai hơn rất nhiều, bây giờ hai người thật sự giống một cặp tình nhân hơn.
“Vậy ta sẽ khiến cho nàng vui vẻ hơn.” Hạ Thiên tiện tay ném tới một quả cầu tuyết.
“A!” Dương San sửng sốt, vừa lúc bị quả cầu ném trúng mặt: “Ông xã, tại sao chàng lại ném vào mặt ta chứ? Ta là nữ nhân đấy.”
“Nữ nhân thì làm sao? Nàng có thể ném lại ta mà.” Hạ Thiên một chút cũng không khách sáo, ném một quả cầu tuyết đến: “Hơn nữa, nàng còn là người ném ta trước.”
Dương San tức giận, lập tức đánh trả: “Ông xã, vậy chúng ta so tài một chút, xem ai ném trúng được một trăm quả. Nếu chàng thắng, chàng nhất định sẽ có thưởng. Nhưng ta nói trước, không cho chàng làm loạn, phải ném một cách công bằng.”
“Đây chính là nàng nói đấy nhé.” Hạ Thiên mỉm cười đắc ý, cắm tay vào đất tuyết sau đó giơ lên, hơn trăm quả cầu tuyết bay lên.
“Ông xã, chàng chơi xấu.” Dương San mở to mắt, vội vàng né tránh.
Đáng tiếc, tránh cũng không thể tránh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận