Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4122: Giả thì chính là giả, có giống thì cũng là giả

“Khi ngươi bước ra cửa, đầu bị kẹp lại à?”
Nữ nhân váy đen không khỏi tức giận: “Vậy bây giờ ngươi cút ra ngoài cho ta.”
“Giả bộ có giống cũng vô dụng thôi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Đừng lãng phí thời gian nữa. Nói thẳng đi, các ngươi muốn làm gì?”
Nữ nhân váy đen do dự một chút, sau đó mỉm cười hỏi: “Ngươi nhìn ra được sơ hở từ lúc nào thế? Ta cảm thấy ngoại hình của ta không hề khác biệt so với Dạ Ngọc Mị, ít nhất là không có điểm sai.”
“Giả thì chính là giả, có giống thì cũng là giả.” Hạ Thiên bĩu môi nói: ‘Nếu là giả, vậy thì không thể là thật, nhìn một chút là biết.”
Nếu lời này do người khác nói ra, khó tránh khỏi có chút tỏ vẻ trang bức.
Nhưng Hạ Thiên chính là người như vậy, bình thường nói chuyện cũng rất tùy tiện. Cho dù lời hắn nói rất ngông cuồng, thái độ của hắn vẫn cứ bình tĩnh như cũ, giống như đang nói một chuyện gì đó rất đương nhiên.
Loại bình tĩnh này cần thực lực cường đại chèo chống.
Nếu không, một khi nó bị vạch trần, nó sẽ trở thành một câu chuyện cười.
Hạ Thiên có thực lực nói ra những lời nói đó. Ít nhất cho đến trước mắt, hắn vẫn còn sống. Đám địch nhân nhìn còn mạnh hơn hắn cũng đã chết hết rồi.
“Thôi thôi thôi, đã bị ngươi nhìn thấu, ta cũng không diễn nữa.” Nữ nhân váy đen thở dài một tiếng, gương mặt cũng dần dần thay đổi, không còn dấu vết gì của Dạ Ngọc Mị. Dáng dấp chỉ có thể nói là tạm được, không thể dùng hai từ xinh đẹp để hình dung, hơn nữa răng còn là màu đen, lông mày cũng bị cạo.
“Răng của ngươi thật khó coi.” Hạ Thiên bĩu môi nói: “Đương nhiên, dung mạo của ngươi còn khó coi hơn.” Nữ nhân váy đen hơi cau mày, hiển nhiên khá tức giận đối với lời nói của Hạ Thiên, cảm thấy mình bị mạo phạm, nhưng vẫn cố nhịn xuống: “Đây là tập tục của tộc ta, dùng răng đen làm đẹp. Ngươi không biết thì đừng nên tùy tiện bình phán. Nếu không, ngươi sẽ phạm sai lầm đấy.”
Hạ Thiên một chút cũng không thèm uyển chuyển: “Ngươi nói nhiều như vậy làm gì? Đẹp thì chính là đẹp, khó coi thì chính là khó coi, cứ nhất định phải tìm nhiều lý do như vậy, ngươi không cảm thấy mệt mỏi sao?”
Nữ nhân váy đen bị lời nói của Hạ Thiên làm cho tức giận hơn. Nàng ta thở dài một hơi, sau đó chuyển sang chủ đề khác: “Hạ Thiên, chúng ta đừng vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề luôn đi.”
“Ngươi ngay cả tính danh cũng không dám báo, lại còn mở cái gì môn, cái gì sơn nữa chứ?” Hạ Thiên cười nhạo.
“Cũng đúng, lần đầu gặp mặt, cái cần làm chính là tự giới thiệu. Bằng không, đúng là không được lịch sự cho lắm.”
Nữ nhân váy đen khẽ gật đầu, sau đó hơi khom người trước Hạ Thiên, có chút cung kính nói: “Thiếp thân chính là Đằng Hồ Hoa Tán Lý, thuộc Thần tộc Hắc Xỉ đảo quốc, nhận mệnh của Tộc trưởng đến thương lượng với Hạ Thiên quân một số chuyện.” “Cái tên dài quá, ta cứ gọi ngươi là Hắc Xỉ là được rồi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Thương lượng thì miễn đi. Ta cho ngươi một cơ hội tự sát. Còn đám Hắc Xỉ hay Vô Xỉ tộc các ngươi, ta tạm thời có thể thả cho bọn họ một ngựa.”
Nữ nhân váy đen nghe Hạ Thiên nói, không khỏi mỉm cười: “Hạ Thiên quân ngươi đúng là hài hước.”
Hạ Thiên khó chịu bĩu môi: “Ai hài hước với ngươi. Còn nữa, đừng có Thiên quân, Thiên quân gì hết. Gọi ta là Hạ Thiên hoặc Hạ thần y.”
“Ta nên gọi ngươi là Hạ tiên sinh thì hay hơn.” Nữ nhân váy đen mỉm cười, nói tiếp: “Thiếp thân sẽ giải thích cho ngươi ý vừa rồi. Ban đầu, Hắc Xỉ nhất tộc chúng ta cũng là một trong những địa tâm Thần tộc, nhưng ngàn năm trước đã chuyển lên mặt đất, nhưng vẫn liên hệ với địa tâm Thần tộc như cũ. Gần đây ta nhận được một mệnh lệnh, chính là mời Hạ tiên sinh đến địa tâm làm khách.”
Hạ Thiên lại càng thêm xem thường: “Các ngươi mời người theo cách như vậy sao?”
“A, ngươi nói chuyện tấn công Tiểu Tiên Giới, còn có việc dùng nữ nhân của ngươi uy hiếp ngươi?” Gương mặt nữ nhân váy đen hiện lên sự áy náy, nhưng giọng điệu lại mang theo sự trêu tức: “Điều này cũng không liên quan đến Hắc Xỉ nhất tộc chúng ta. Tổ chức nhận mệnh lệnh của Thần Dụ, thiếp thân thẹn là một trong cửu đại thần sứ của tổ chức, cho nên không thể không nghe lệnh làm việc.”
“Cái gì là thần dụ quỷ ngọc, là tên ngớ ngẩn nào thế?” Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn. Nữ nhân váy đen liền mỉm cười giải thích: “Khoảng hai ba vạn năm trước, thế giới địa tâm phát sinh một sự rung chuyển kịch liệt, tạo thành tử thương vô số. Trong đó có một số bộ phận của Thần tộc chạy lên mặt đất. Tuy nhiên, linh khí trên mặt đất quá mỏng manh, những Thần tộc này dần dần lưu lạc thành người bình thường. Tuy nhiên, ngẫu nhiên cũng có hậu duệ đột nhiên lóe lên cảm hứng, khôi phục được một phần năng lực. Những người này liền kết hợp lại với nhau, sáng lập ra Thần Dụ. Mục đích chính là tái hiện vinh quang Thần tộc, khống chế thế giới mặt đất.”
“Nói nhảm nhiều quá.” Hạ Thiên lên tiếng.
“Đây không phải là điều mà ngươi muốn nghe sao?” Nữ nhân váy đen có chút bó tay. Tính tình của Hạ Thiên đúng là hỉ nộ vô thường, hơn nữa trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách, đúng là không thể nói lý.
Hạ Thiên lười biếng nói: “Được rồi, nói nhảm xong rồi, ngươi có thể đi chết.”
“Hạ tiên sinh, lời này của ngươi là có ý gì?” Nữ nhân váy đen sửng sốt: “Còn chưa bắt đầu nói chuyện chính mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận