Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4351: Là ngươi đã tự lưu lại một sinh lộ cho mình

“Các ngươi đừng làm rộn.” Tiêu Dao Tiên Tử cảm thấy bất đắc dĩ, thở dài giải thích với Võ Vạn Dương: “Phụ thân, người hiểu lầm rồi. Con không phải bị tôn chủ bắt đến. Người bắt con là Vô Thường đại nhân.”
Võ Vạn Dương sững người, có chút không tin tưởng cho lắm: “Mệnh Vô Thường? Tại sao hắn lại làm chuyện này?”
Tiêu Dao Tiên Tử chậm rãi giải thích: “Hắn muốn lợi dụng thể chất Thái âm của con để bố trí cạm bẫy, dẫn tôn chủ cắn câu. Về phần mục đích cuối cùng của hắn là gì, con cũng không rõ lắm.”
“Nhưng ta nghe mấy vị lão hữu nói, con là bị cái tên tiểu tử tên Hạ Thiên kia bắt đi.”
Võ Vạn Dương cau mày, bất mãn nói: “Còn nói tiểu tử này là Hỗn Độn Thiên Ma, giết không ít đồng đạo, bảo ta thay liên minh đến đây trừ ma vệ đạo, giết chết tiểu tử này.”
“Phụ thân, người bị những người kia gạt rồi.” Tiêu Dao Tiên Tử thở dài: “Tính cách của người rất thẳng thắn, người khác nói gì cũng tin. Người bị gạt nhiều lần như thế mà cũng không tiến bộ.”
“Không thể nào, bọn họ là lão hữu nhiều năm của ta, làm sao có thể gạt ta được.” Võ Vạn Dương khẽ cau mày, quả quyết khoát tay, sau đó chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi nói đi, Long Tượng đại hòa thượng, Thông Thiên lão tặc có phải bị ngươi giết hay không?”
Hạ Thiên gật đầu: “Đúng, là ta giết đấy, cũng là do bọn họ đáng chết.”
“Thế thì còn nói cái gì được nữa.” Võ Vạn Dương chỉ tay vào Hạ Thiên, kiên định nói: “Bọn họ cũng là lão hữu nhiều năm của ta, nhưng lại chết trong tay ngươi, ta sao có thể không báo thù cho bọn họ được chứ?”
Tiêu Dao Tiên Tử hung hăng trừng mắt với Võ Vạn Dương: “Phụ thân, cha đừng có vô lý với tôn chủ nữa. Nếu không, cha đừng trách con từ đây không nhận cha.”
“Con.” Võ Vạn Dương tức đến mức muốn nổ phổi: “Quả nhiên con gái lớn không dùng được, vì một tiểu tử thúi trước nay chưa từng gặp mà cũng dám không nể mặt cha ruột của mình. “Nếu không có hắn, bây giờ con đã chết ở vân đài rồi.” Tiêu Dao Tiên Tử hoàn toàn không sợ, thẳng thắn đáp lại: “Khi con bị Thần Nữ Ti mang đi, tại sao cha không xuất hiện? Khi con bị Mệnh Vô Thường bắt đi, tại sao cha cũng không xuất hiện? Khi con bị đám người Thông Thiên Chí Tôn xem là con rơi, tại sao cha cũng không xuất hiện?”
Lúc này, Võ Vạn Dương không phản bác được. Ông là một võ si, đối với các loại võ học có một sự si mê khó tả, thường xuyên luyện võ. Một lần luyện là mấy năm, mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm, tất nhiên không quan tâm đứa con gái của mình nhiều được.
“Nếu cha còn bất kính với tôn chủ nữa, cha giết con trước đi.” Tiêu Dao Tiên Tử ngăn trước mặt Hạ Thiên.
Hạ Thiên hờ hững nói: “Tiểu Dao Nhi, nàng không cần suy nghĩ nhiều. Ông ta chẳng phải đối thủ của ta. Nể tình ông ta là cha của nàng, ta chỉ đánh ông ta mà không xử lý ông ta.”
“Tiểu tử, ngươi quá càn rỡ rồi.”
Nắm đấm Võ Vạn Dương đang siết chặt lại buông ra: “Thôi được, lão phu không giết hắn.”
Hạ Thiên cười nói: “Là ngươi đã tự lưu lại một sinh lộ cho mình.”
“Tuy nhiên, điều này cũng không đại diện lão phu nhận ngươi làm con rể.” Võ Vạn Dương tức giận nói.
Hạ Thiên nói: “Ngươi có nhận hay không chẳng liên quan gì đến ta.”
“Phụ thân, chuyện của con và tôn chủ, cha cũng đừng nhúng tay vào. Dù sao cha cũng không hiểu đâu.” Tiêu Dao Tiên Tử nói thẳng.
Võ Vạn Dương nhất thời im lặng, một lúc lâu sau mới nói với Hạ Thiên: “Tiểu tử, nếu ngươi dám phụ con gái của ta, cho dù ngươi không phải Hỗn Độn Thiên Ma, lão phu cũng sẽ một quyền oanh sát ngươi.”
“Từ trước đến nay ta luôn tốt với nữ nhân của mình.” Hạ Thiên nghiêm túc trả lời: “Điều này không cần ngươi phải nhắc nhở.” “Tốt, rất tốt.” Võ Vạn Dương nhất thời không biết nên nói cái gì, liền chỉ vào Hạ Thiên: “Khí lực của ngươi không tệ nhưng ra quyền không có kỹ xảo, mười thành công lực cũng chỉ phát huy được ba bốn thành. Ngươi có dám đi cùng lão phu một chuyến đến Thần Võ Tông so tài luận bàn hay không?”
Lời này nói ra, thật ra là đã chịu nhượng bộ.
Tiêu Dao Tiên Tử thả lỏng trong lòng. Nàng biết phụ thân của mình đã chấp nhận quan hệ giữa nàng và Hạ Thiên.
“Đánh nhau cái gì, ta rất thích.” Hạ Thiên cười nói: “Tuy nhiên, ta cũng sẽ không vì ngươi là cha của Tiểu Dao Nhi mà hạ thủ lưu tình đâu.”
Võ Vạn Dương hừ lạnh: “Ta cũng sẽ không lưu thủ, cùng lắm đánh không chết ngươi mà thôi.”
“Ngươi cũng đừng nhiều lời nữa.” Hạ Thiên nói: “Trực tiếp đi thôi.”
Võ Vạn Dương bỗng dưng hét lớn: “Hỏa Vũ Côn, đến đây.”
Chỉ thấy một con cá chuồn khắp người toàn là lửa xuất hiện bên trên Chí Tôn Cung, gần như che khuất cả bầu trời.
“Vợ Phù Diêu, nàng cũng đi cùng đi.” Hạ Thiên nói với Phù Diêu Tiên Tử.
Phù Diêu Tiên Tử lắc đầu, thản nhiên nói: “Ta còn chuyện khác quan trọng hơn. Chàng cùng với Dao muội muội đi là được rồi.”
Hạ Thiên cũng không ép. Hắn biết Phù Diêu Tiên Tử muốn về trái đất một chuyến.
Tiêu Dao Tiên Tử cảm kích nhìn Phù Diêu Tiên Tử, sau đó nói: “Tần tỷ tỷ, tỷ yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho tôn chủ.”
“Dài dòng cái gì, mau lên đây đi.”
Võ Vạn Dương đã sớm bay lên trên lưng Hỏa Vũ Côn, từ trên cao nhìn xuống thúc giục: “Một khắc nữa chính là thời cơ luyện quyền rất tốt. Nếu bỏ qua phải chờ thêm mấy ngày nữa đấy.”
Hạ Thiên đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tiêu Dao Tiên Tử, đằng không bay lên, bay đến trên lưng con cá chuồn.
Rất nhanh, con cá lớn toàn thân đều là lửa biến thành một ngọn lửa, trong nháy mắt không thấy đâu.
Phù Diêu Tiên Tử đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, trong đôi mắt đẹp hiện lên ý cười không dễ gì phát hiện.
Ít lâu nữa sẽ là bàn đào tiên hội. Có một số món nợ cũ nhất định phải tính toán rõ ràng một lần.
Lần này nàng đến đây thật sự rất cần thiết.
Trước kia, nàng cảm thấy nơi này là nơi mạnh nhất của chư thiên vạn giới. Bây giờ xem ra đã có chút miệng cọp gan thỏ.
Đã như vậy, nàng cần chi phải kiêng kỵ nữa chứ.
Nếu liên minh tu tiên đã không còn được, vậy để chúng ta làm chủ nhân nơi này. Phù Diêu Tiên Tử chậm rãi bước vào chỗ sâu trong Chí Tôn Cung, bày ra mấy đạo kết giới, mặc niệm tọa độ trong đầu, sau đó biến mất không thấy đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận