Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2199. Mạnh miệng

Triệu Thanh Thanh và Tần Tiểu Lạc có quen với khuôn mặt lộ ra dưới lớp mặt nạ, nhưng Hạ Thiên thì chưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Viên Hạo!” Tần Tiểu Lạc đột nhiên gọi tên người này: “Sao lại là ngươi?”
Triệu Thanh Thanh sợ Hạ Thiên không biết nên thấp giọng giải thích: “Người này là một trong những bạn tốt nhất của Hiểu Trác, nhưng hai năm trước gây họa nên bị Viên Thế Hoàng đưa ra nước ngoài để tránh đầu sóng ngọn gió.”
Tần Tiểu Lạc suy nghĩ, chợt nghĩ tới rất nhiều vấn đề, nhưng nhất thời không tìm ra nguyên nhân gì, vì vậy nàng đành phải sững sờ trừng mắt nhìn Viên Hạo: “Tại sao ngươi lại muốn giả mạo Triệu Tư Quy, đây là do nhà họ Viên các ngươi giật dây hay do đại ca sắp xếp?”
“Bây giờ nói chuyện ấy còn có ý nghĩa gì chứ?” Viên Hạo cười khổ một tiếng, không biết là vô tình hay cố ý mà hắn liếc nhìn Hạ Thiên một cái: “Ta cũng là bất đắc dĩ thôi, ta có thể dẫn các ngươi đi tìm Hiểu Trác, chỉ là các ngươi có thể để cho Hạ Thiên giúp ta một chuyện được không?”
“Ngươi cảm thấy mình còn có tư cách cò kè mặc cả ư?” Triệu Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng, sau đó trừng mắt với Viên Hạo: “Ta sẽ để cho sư phụ trực tiếp đâm ngươi một châm, ngươi đừng nên giở thủ đoạn.”
Viên Hạo biết uy danh của Hạ Thiên, hắn đành phải thở dài: “Thôi được, các ngươi muốn biết cái gì?”
“Hiểu Trác đang ở đâu?” Bây giờ, Tần Tiểu Lạc rất nóng lòng muốn tìm Triệu Hiểu Trác. Nếu chậm trễ một giây thì Triệu Hiểu Trác sẽ nguy hiểm nhiều thêm một giây.
“Ta cũng không biết chính xác là ở đâu. Nhưng...” Viên Hạo bỗng nhiên thở hổn hển nặng nề, có chút chật vật nói: “Có thể để Hạ Thiên đâm một châm cho ta trước được không? Vừa rồi ta đã không cẩn thận hít vào ít khói độc, bây giờ đầu óc ta có chút mơ hồ.”
Tần Tiểu Lạc không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Hạ Thiên.
“Sư phụ, không thể để hắn chết dễ dàng như vậy được.” Triệu Thanh Thanh ghé sát bên tai Hạ Thiên nói nhỏ: “Trước tiên cứ để hắn bình thường trở lại, sau đó biết người đã ra lệnh cho hắn rồi mới trừng trị hắn.”
Đương nhiên Hạ Thiên không có vấn đề gì, hắn lấy ngân châm ra, nhanh chóng đâm hai châm trên người Viên Hạo: “Tên ngu si này đã trúng rất nhiều độc, có thể sống đến bây giờ cũng coi như là mệnh lớn rồi.”
“Cảm ơn, ta cảm thấy thoải mái hơn rồi.” Viên Hạo đã cảm thấy cơ thể khỏe hơn chút, không khỏi chắp tay cảm ơn Hạ Thiên.
Tần Tiểu Lạc thúc giục nói: “Ngươi mau nói đi, rốt cuộc Hiểu Trác đã bị các ngươi trói đến nơi nào hả?”
“Ta thực sự không biết chính xác là nơi nào.” Viên Hạo trả lời: “Nhưng hắn đã không còn ở trong nước nữa. Ba ngày trước có người đưa hắn đến một con thuyền, đoán chừng hiện tại hắn đang ở trên một hòn đảo nhỏ vô danh nào đó ở Thái Bình Dương.”
“Cái gì?” Tần Tiểu Lạc không ngờ lại lại diễn ra tình huống này: “Tại sao ngươi lại làm loại chuyện ấy? Hiểu Trác vẫn luôn coi ngươi là bạn tốt nhất, còn thường xuyên nói giúp ngươi trước mặt Viên Thế Hoàng. Vì sao ngươi lại muốn hại hắn hả?”
Sắc mặt của Viên Hạo không có nửa điểm áy náy, hắn thản nhiên nói: “Hại hắn, ai muốn hại hắn chứ? Tất cả mọi chuyện chắc chắn sẽ có chỗ hại chỗ tốt. Ai mà biết được?”
“Ngươi còn có mặt mũi nói ra những lời đó!” Tần Tiểu Lạc tức giận đến xanh mặt. Nếu như Triệu Hiểu Trác còn ở Kinh Thành, thậm chí ở trong nước, nàng có thể nghĩ cách sắp xếp người đi cứu viện. Thế nhưng trên một hòn đảo vô danh ở Thái Bình Dương, nàng thực sự không biết phải làm gì.
“Chuyện này thì có là gì.” Viên Hạo không đồng ý với lời chỉ trích của Tần Tiểu Lạc: “Trần Hiểu Trác vẫn luôn phàn nàn với ta, việc quản lý nhà họ Triệu không phải là cuộc sống mà hắn muốn. Hắn không hề có hứng thú với những cuộc tranh đấu trong gia tộc. Bây giờ hắn có thể phân thân đánh tráo giả thật, xem như là được thoát ra khỏi những phiền não kia, không phải hắn vừa vặn có thể đi làm những chuyện mà mình muốn sao?”
Triệu Thanh Thanh vô cùng khó chịu khi nghe loại lý do này: “Đúng là nói láo! Hiểu Trác không thể nói cho ngươi những lời như vậy, chắc chắn chính là ngươi bịa chuyện.”
Nói xong nàng lại nghĩ tới một vấn đề, không nhịn được chửi mắng: “Suýt chút nữa đã bị ngươi dẫn đi lòng vòng rồi. Trước hết ngươi nên giải thích rõ ràng một năm một mười chuyện bắt cóc Hiểu Trác đi.”
“Ta bắt cóc Hiểu Trác khi nào chứ?” Viên Hạo lắc đầu, thề thốt phủ nhận: “Ta chỉ giả mạo Triệu Tư Quy một chút, ẩn nấp trong nhà họ Triệu của các ngươi mà thôi. Triệu Hiểu Trác mất tích thì có liên quan gì với ta?”
Triệu Thanh Thanh đá thẳng một phát vào Viên Hạo, khiến hắn ngã lộn nhào: “Vừa rồi ngươi còn nói Hiểu Trác bị các ngươi trói, đưa đến một hòn đảo nào đó ở Thái Bình Dương, vậy mà bây giờ chỉ mới qua vài giây ngươi đã không chịu nhận sao? Ta ghét nhất là loại tiểu nhân nói dối như ngươi.”
“Ta chỉ nói là ta nhìn thấy hắn bị người khác trói lên thuyền, chứ ta không nói là mình tham gia.” Viên Hạo trừng mắt nhìn Triệu Thanh Thanh: “Ngươi đừng đổ oan cho người tốt, ta và Hiểu Trác đã là bạn tốt nhiều năm, sao ta có thể làm như vậy được.”
Triệu Thanh Thanh nhìn Viên Hạo khó chịu, nàng nói với Hạ Thiên: “Sư phụ, đâm cho hắn một châm nữa đi, để cho hắn giống như Hiểu Trác kia, sống không bằng chết! Xem hắn còn mạnh miệng thế nào.”
“Đừng đừng đừng! Ta nói thật không được sao?” Viên Hạo xua tay lia lịa, hiển nhiên hắn thật sự sợ ngân châm của Hạ Thiên: “Ta đã từng đến hòn đảo kia nhưng ta thật sự không biết nó cụ thể ở đâu, hai năm trước ta cũng bị che mặt đưa đến nơi đó.”
Tần Tiểu Lạc quyết định rất nhanh, nàng chỉ tay vào Viên Hạo rồi nói: “Đừng nói nhảm, bây giờ ta sẽ đi tìm thuyền rồi trói ngươi lại và che mắt. Tốt nhất là ngươi nên tìm được hòn đảo kia bằng cảm giác, nếu không ta sẽ băm ngươi ra cho cá mập ăn!”
Triệu Thanh Thanh nhìn Hạ Thiên một chút, nàng muốn trưng cầu ý kiến của hắn.
Nhưng, lúc này Hạ Thiên còn đang giày vò Triệu Hiểu Trác giả kia, cũng không can thiệp vào ý kiến của Tần Tiểu Lạc.
Tần Tiểu Lạc gọi người đến, trước tiên cử người đưa đại diện những nhà khác đến bệnh viện, sau đó bảo người trói Viên Hạo lại rồi trực tiếp mang đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận