Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2944: Không còn vô số quỷ đâu

Vừa lên đến nhất uyên, Hạ Thiên phát hiện nơi này là một sơn cốc, cũng là cảnh tượng tối tăm không mặt trời. Tuy nhiên, hắn đang ở bên trong khe nứt thời không, đã có thể nhìn thấy giới hạn bốn phía. Tiếp theo chính là tiến tới khe nứt đã nuốt hắn.
Nơi này cũng có không ít quỷ hồn, nhưng số lượng không khủng bố như ở bên dưới, chỉ là thực lực không tệ.
Đang đi, Hạ Thiên bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc, không khỏi cảm thấy kỳ quái, lập tức gia tăng tốc độ lao đến chỗ khí tức đó. Nhưng vừa mới tiếp cận, một thanh tiểu đao đã chém đến trước mặt hắn.
Hạ Thiên hờ hững khoát tay, kẹp lấy thanh tiểu đao, sau đó nói: “Mưu sát thân phu là phạm pháp đấy.”
“A, tại sao chàng lại ở đây?” Người đối diện nhìn thấy Hạ Thiên, gương mặt hiện lên sự kinh ngạc lẫn vui mừng.
“Vợ Mị Nhi, lời này hẳn ta hỏi nàng mới đúng chứ.” Hạ Thiên phát hiện cảm giác của mình không sai. Khí tức này quen thuộc là vì nó phát ra từ trên người Mị Nhi.
Mị Nhi vừa đang định lên tiếng, người đã bị Hạ Thiên ôm chặt, bàn tay của hắn cũng không thành thật, khiến cho nàng mặt đỏ đến mang tai: “Phu quân, chàng khoan đã. Này, chàng làm gì thế? Chàng không đứng đắn gì cả.”
“Ta không phải không đứng đắn, mà là ta quá nhớ nàng.” Hạ Thiên cười hì hì đáp lại.
“Đừng làm rộn, ta có lời muốn nói cho chàng biết.” Mị Nhi đương nhiên cũng rất nhớ Hạ Thiên. Mặc dù ngoài miệng nàng kháng nghị, nhưng cơ thể lại rất thành thật. Tuy nhiên, lý tính của nàng vẫn còn tồn tại, biết nơi này không phải là nơi để vuốt ve, an ủi.
Tay Hạ Thiên vẫn không có ý định trung thực. Hắn chỉ tùy ý gật đầu: “Ừm, nàng nói đi.”
“Chàng cứ như vậy thì ta biết nói như thế nào. Chàng bỏ tay ra đi.” Mị Nhi xấu hổ đánh cho Hạ Thiên một cái. Bình thường, tính cách của nàng cũng không phải như vậy. Không biết vì sao bây giờ lại có vẻ nữ nhi tình thái, có thể là do xa Hạ Thiên quá lâu cũng nên.
Hạ Thiên ngừng tay, chỉ ôm Mị Nhi: “Vợ Mị Nhi, không phải nàng đi cùng muội muội chân dài sao? Nàng biết ta nhớ mọi người vô cùng, cho nên đã cố ý đến trái đất thăm ta đúng không?”
“Không đúng, nơi này là Tiên Vân đại lục mà.” Mị Nhi sửng sốt, bỗng nhiên lấy lại tinh thần: “Phu quân, chàng đến Tiên Vân đại lục từ khi nào?”
“Nơi này chính là Tiên Vân đại lục? Là địa bàn của Thần Tiên Tỷ Tỷ, còn có muội muội chân dài, vợ Nữ hoàng?” Hạ Thiên há miệng, không khỏi phun ra một câu: “Đen như vậy sao?”
Mị Nhi không biết nói như thế nào: “Tiên Vân đại lục không phải chỉ có Phiếu Miễu tiên môn và hoàng triều Cơ thị, còn có rất nhiều chỗ nữa.”
“Cũng đúng, nhưng không quan trọng.” Hạ Thiên không có hứng thú suy nghĩ vấn đề khác, chỉ muốn giải bày nỗi tương tư với Mị Nhi mà thôi.
Mị Nhi vuối ve bàn tay của Hạ Thiên, tò mò hỏi: “Khoan đã, làm thế nào chàng lại đến đây được?”
“Ta còn ở trên trái đất mà." Hạ Thiên đáp: “Vợ Mị Nhi, ta cảm thấy chúng ta khó khăn lắm mới gặp được nhau, chúng ta đừng nên lãng phí thời gian.”
“Chẳng lẽ trong đầu chàng chỉ toàn chuyện đó thôi sao?” Mị Nhi không khỏi trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Chàng không thấy nơi này là tình huống nào à?”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Trường hợp nào cũng chẳng cản trở ta và vợ của ta thân mật cả.”
“Chàng đúng là một chút cũng không thay đổi.” Mị Nhi xoa trán, trịnh trọng nói với Hạ Thiên: “Đến đây không chỉ có một mình ta, còn có Mộc Hàm. Nàng ấy có khả năng đang gặp nguy hiểm. Chúng ta phải tìm nàng ấy trước.”
“Ồ, vợ Mộc Hàm cũng đến?” Ánh mắt Hạ Thiên lập tức sáng lên. Trong số các bà vợ của hắn, phân lượng của Mộc Hàm trong lòng hắn cũng khá quan trọng: “Nàng ở đâu? Bây giờ chúng ta đi tìm nàng ấy?”
Mị Nhi thoáng thả lỏng một chút: “Tên sắc lang này rốt cuộc cũng còn chưa đến mức ham sắc đến tình trạng hết thuốc chữa.”
“Tìm được nàng ấy rồi, ba người chúng ta có thể cùng nhau chơi đùa.” Hạ Thiên hưng phấn nói.
“Ta thật sự đánh giá quá cao chàng rồi.” Mị Nhi thiếu chút nữa không lảo đảo ngã xuống đất: “Được rồi, tìm Mộc Hàm quan trọng hơn.”
Hạ Thiên mỉm cười: “Yên tâm đi, vợ Mộc Hàm không gặp nguy hiểm gì đâu.”
“Điều này cũng không nhất định.” Mị Nhi cũng không lạc quan như thế. Nàng thuật lại chuyện bọn họ đến Bạch Hạc sơn, sau đó chủ quan rơi vào bẫy: “Gã hộ pháp kia xác thực không đơn giản, nơi này không ngừng hấp thu linh khí con người. Ngay cả tu vi Độ Kiếp Kỳ cũng khó mà phát uy, chứ đừng nói chi còn có vô số quỷ vật đang nhìn chằm chằm bên cạnh. Chỉ cần bất cẩn một chút sẽ vạn kiếp bất phục.”
Hạ Thiên bỗng lên tiếng: “Ừm, không còn vô số nữa đâu.”
“Chàng nói cái gì?” Mị Nhi nghe không hiểu câu nói không đầu không đuôi của Hạ Thiên.
Hạ Thiên mỉm cười lặp lại một lần: “Ta nói là không còn vô số quỷ vật nữa đâu.”
“Tại sao chàng biết là không còn?” Mị Nhi tức giận nguýt hắn một cái: “Hữu hộ pháp Vạn Hỏa giáo vốn xuất thân Quỷ tộc. Trên tư liệu nói hắn ta đến từ Vạn Quỷ Uyên. Chỉ là không nghĩ đến hắn ta đã bố trí toàn bộ Bạch Hạc Sơn thành trận pháp, truyền tống chúng ta đến Vạn Quỷ Uyên.”
“Ta nói không có, vậy thì không có.” Hạ Thiên nhấn mạnh.
Mị Nhi lập tức tỉnh ngộ: “Chẳng lẽ chàng…”
Hạ Thiên gật đầu: “Ta đã xử lý toàn bộ quỷ bên dưới rồi.”
Mị Nhi: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận