Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2095. Là quỷ kế của ai?

Tiên Vân đại lục, Cơ triều Lam Kinh, đảo Thần Tiên.
Nguyệt Thanh Nhã triệu tập mọi người mở một cuộc họp, nàng đọc một tin tức mà Mộc Hàm truyền tới, nội dung là Hạ Lãnh phái người đưa đến Ngự Tiên Tông. Trong đó nhắc tới hai người còn sống, một người là Thiên Lang yêu tiên Bách Thiên Lang, một người khác chính là chưởng môn tiền nhiệm Phiêu Miểu tiên môn Vấn Thiên Quân.
"Không có khả năng!" Cơ Thanh Ảnh phản ứng kịch liệt nhất, giọng điệu vô cùng chắc chắn nói: "Vấn Thiên Quân tuyệt đối đã chết, ta đã tự tay đánh chết hắn, không có khả năng là giả được."
Nguyệt Thanh Nhã đương nhiên tin tưởng Cơ Thanh Ảnh, nàng ấy không có lý do gì để nói dối, hơn nữa lúc ấy Hạ Thiên cũng ở tại đó. Nếu như Vấn Thiên Quân thật sự đùa nghịch thủ đoạn gì mà Cơ Thanh Ảnh không chú ý tới, Hạ Thiên cũng sẽ kịp thời bổ đao.
"Vậy có phải trước khi đến Địa Cầu, Vấn Thiên Quân đã dự cảm được cái gì đó cho nên để lại một tay không?" Kiều Tiểu Kiều không khỏi trầm ngâm.
"Không có khả năng ấy." Ở chỗ này, người hiểu rõ Vấn Thiên Quân nhất đương nhiên là Nguyệt Thanh Nhã, "Sư tôn là người phách lối cỡ nào, hắn chưa bao giờ cho rằng mình sẽ thất bại trước bất kì ai, cho nên từ trước tới giờ khinh thường chuẩn bị hậu chiêu."
Cơ Thanh Ảnh đột nhiên nghĩ tới một khả năng khác: "Có khi nào là Bách Thiên Lang đang giở trò xiếc gì không?"
"Chuyện kia rất có khả năng." Diệp Mộng Oánh cẩn thận suy tư một hồi, chậm rãi nói: "Lúc trước, giữa Bách Thiên Lang và Vấn Thiên Quân từng có một trận chiến, mặc dù chuyện xưa đó đã được lưu truyền rộng rãi, nhưng tình huống cụ thể như thế nào thì chỉ có hai người bọn hắn biết được. Bây giờ, Vấn Thiên Quân đã chết, Bách Thiên Lang có nói như thế nào thì người khác cũng không thể chọc thủng được."
"Không đúng." Lãnh Băng Băng nghĩ tới một sơ hở trong đó, "Mấu chốt ở chỗ, tại sao hắn muốn truyền tin tức ấy lại cho chúng ta? Nếu như là giả, chỉ cần chúng ta hơi điều tra một chút chẳng phải sẽ biết sao? Hơn nữa, hắn cũng không cần đưa ra một lời nói dối có thể bị đâm thủng bất cứ lúc nào như vậy."
Liễu Mộng nghe đau cả đầu, không nhịn được nói: "Mặc kệ hắn muốn giở trò quỷ gì, chúng ta chỉ cần đi qua bắt hắn rồi đánh một trận, chắc chắn hắn sẽ khai ra hết mà thôi."
"Phong cách hành sự của ngươi càng ngày càng giống với tên tiểu lưu manh kia, đơn giản mà lại thô bạo." Lãnh Băng Băng nhàn nhạt phun tào một câu.
"Có tác dụng là được rồi." Liễu Mộng bày ra vẻ mặt không sao cả.
Nguyệt Thanh Nhã nhàn nhạt nói: "Trước mắt chúng ta không rõ ràng tình huống bên Bách Thiên Lang là như thế nào, cho nên không thể làm ra phán đoán chuẩn xác được. Có điều tu vi của chúng ta đã là Độ Kiếp kỳ, lúc trước không sợ hắn, bây giờ thì càng không cần phải sợ."
"Nếu đã như vậy, Nguyệt tỷ, ngươi nói thẳng chúng ta nên làm thế nào đi?" Kiều Tiểu Kiều phụ họa một câu.
"Mộc Hàm và Mị Nhi ở gần Vân Đài Phong nhất, để các nàng đi tới đó một chuyến đi." Nguyệt Thanh Nhã suy nghĩ một chút, sau đó ra quyết định.
Kiều Tiểu Kiều lại hỏi một câu: "Hạ Lãnh thì sao?"
Vẻ mặt của Lãnh Băng Băng hơi chút ngưng lại, nhưng nàng không nói gì thêm, chỉ là nhàn nhạt nhìn Nguyệt Thanh Nhã.
"Hắn là người có chủ ý." Nguyệt Thanh Nhã cười nói: "Có Mị Nhi và Mộc Hàm ở đó, sẽ không có chuyện rắc rối gì."
Lãnh Băng Băng nhẹ nhàng ừ một tiếng, tỏ vẻ không có ý kiến gì về chuyện này.
"Nhưng bên Nguyệt Tiên Môn đã xảy ra chút vấn đề, cần ít người đi qua hỗ trợ." Nguyệt Thanh Nhã đột nhiên chuyển đề tài, "Lúc trước nó được gọi là Nhật Nguyệt tiên môn, chia làm Nhật Tông và Nguyệt Tông, cũng là tông môn có truyền thừa lâu đời, chỉ là tác phong làm việc vừa chính vừa tà, không được chính đạo thừa nhận. Sau này, Tiểu Mị đưa ta đến Địa Cầu, Vấn Thiên Quân đã tàn sát gần như toàn bộ đệ tử Nhật Tông, hiện giờ chỉ còn lại Nguyệt tông, cũng chính là Nguyệt Tiên Môn bây giờ."
"Chuyện đó chúng ta đã biết cả rồi, Nguyệt tỷ mau nói bên kia đã xảy ra chuyện gì đi." Kiều Tiểu Kiều không khỏi lo lắng hỏi: "Chẳng lẽ là Tống Ngọc Mị và Ninh Khiết xảy ra chuyện gì rồi?"
"Đúng vậy." Nguyệt Thanh Nhã tiếp tục nói: "Các nàng phát hiện Nguyệt Tiên Môn bỗng nhiên xuất hiện nhiều người tu tiên xa lạ, tu vi đều là Phân Thần kỳ. Bọn hắn tự xưng là đệ tử của Nhật Tông, nói là muốn trọng chấn Nhật Nguyệt tiên môn, cũng không phục người thay mặt chưởng môn là Tống Ngọc Mị."
Cơ Thanh Ảnh nhàn nhạt nói: "Nếu Tống Ngọc Mị phát tín hiệu cầu viện, chứng minh những người kia đã kìm nén không được muốn động thủ?"
"Đúng vậy, để đề phòng có chuyện gì xảy ra, chúng ta nên phái tầm hai hoặc ba người đi qua đó hỗ trợ." Ánh mắt Nguyệt Thanh Nhã nhìn lướt qua những người khác, "Các ngươi cảm thấy ai phù hợp?"
Liễu Mộng lập tức nhấc tay: "Ta, ta muốn đi! "
"Được rồi, ngươi đi đi." Nguyệt Thanh Nhã không từ chối giống như thường ngày, ngược lại đáp ứng rất sảng khoái, chỉ là nói thêm một câu: "Mang theo Vân Mạn và Ngải Vi Nhi nữa, nếu không ta khẳng định ngươi sẽ chơi đến quên cả trời đất."
Liễu Mộng có chút không vui, nhưng rất nhanh nàng nghĩ tới việc mình có thể đi ra ngoài, lập tức hưng phấn trở lại, cũng không ý kiến gì nữa.
......
Địa Cầu, cung điện dưới đáy biển, trong không gian Đan Dược sơn vô tận.
"Cuối cùng cũng đắc thủ!"
Một tên đạo sĩ mặc áo lam bước thong thả đi ra từ chỗ tối, nhàn nhã thu hồi trường đao lưu động vào trong vỏ.
Nữ nhân mặc váy xanh trừng to hai mắt, vô cùng oán giận nhìn chằm chằm vào lão đạo sĩ kia: "Ngươi......"
Đối với trường hợp này, Ninh Nhụy Nhụy cũng khá là bất ngờ, trong thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận