Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3480: Ta chỉ ném bọn họ vào thùng rác

“Tại sao lại là ngươi?”
Ninh Thụy Thần lấy lại bình tĩnh, phát hiện người này chính là nam nhân trung niên khuyên hắn ta giết người vừa nãy, máu nóng liền bốc lên đầu.
“Ngươi biết ta?” Gương mặt người đến khá cứng ngắc, lạnh lùng nói: “Ta chưa từng gặp ngươi. Nhiếp Trường Thắng đâu?”
“Nhiếp Trường Thắng?” Ninh Thụy Thần sửng sốt, thuận miệng đáp: “Hình như đang bị thương, vẫn còn nằm ở bệnh viện Quế thành chưa ra.”
Người đến lại quát hỏi: “Vậy vợ của hắn ta đâu? Cũng không ở đây sao?”
“Ở đây… Khoan đã, con mẹ nó ngươi là ai vậy?” Ninh Thụy Thần đang định trả lời, bỗng dưng lấy lại tinh thần, chỉ vào người kia: “Ngươi còn làm bộ không biết ta? Vừa rồi ngươi còn bảo ta giết mẹ trưởng trấn nữa mà, người đó không phải ngươi sao?”
Nghe xong, ánh mắt người kia sáng rực lên, nhìn chằm chằm Ninh Thụy Thần: “Quả nhiên là do các ngươi làm, tất cả mọi người vào đi.”
“Có ý gì vậy?” Vẻ mặt Ninh Thụy Thần trở nên mờ mịt, không biết người này muốn làm gì.
Không bao lâu sau, bảy tám người khiêng hai thi thể tràn vào phòng khách.
Ninh Thụy Thần cúi đầu nhìn, hai thi thể kia chính là Cao lão thái thái, còn có Nhiếp Kim Bằng. Hắn ta không khỏi kêu lên sợ hãi: “Bọn họ chết thật rồi sao?”
“Hừ, vừa rồi ngươi còn thừa nhận mình làm, bây giờ ngươi còn muốn giả ngu?” Người đến nở nụ cười lạnh, nhìn Ninh Thụy Thần: “Thế nào, dám làm mà không dám nhận à?”
“Đầu óc ngươi có bệnh đúng không?” Ninh Thụy Thần cau mày chỉ vào người đến: “Ta thừa nhận lúc nào? Lúc đó rõ ràng ngươi muốn giết chết hai người kia, ta trực tiếp từ chối. Bây giờ ngươi lại cắn ngược ta, ta thấy người chính là do ngươi giết đấy.”
Ý trào phúng trong mắt người kia càng sâu hơn. Trong đám người đi theo, một tiểu hỏa tử trẻ tuổi nhịn không được quát lớn với Ninh Thụy Thần: “Con mẹ nó ngươi muốn chết sao? Đây chính là trưởng trấn của chúng ta, Cao não nãi là mẹ ruột của ông ấy. Chẳng lẽ ngươi muốn nói trưởng trấn giết mẹ ruột của mình, sau đó giá họa cho người không liên quan như ngươi?”
“Ngươi chính là trưởng trấn Nhiếp gia trấn?” Ninh Thụy Thần kinh nghi nhìn nam nhân trung niên. Hắn nhớ lại chuyện lúc trước: “Đó chính là ngươi. Ngươi chính là người khuyên ta nên giết lão thái thái này, nhưng ta không có ra tay. Ta chỉ ném bọn họ vào thùng rác mà thôi.”
Tiểu tử kia tiếp tục mắng: “Con mẹ nó, ngươi dám cắn ngược trưởng trấn sao? Ngươi muốn chết đúng không?”
“Ừm, Tam Pháo, đừng kích động.” Nhiếp trưởng trấn khẽ cười một tiếng, ngăn cản tiểu hỏa tử đang kích động, sau đó lạnh lùng nhìn Ninh Thụy Thần: “Ta cũng biết chưa chắc là do ngươi làm. Ngươi và mẹ của ta, còn có Kim Bằng xưa nay không thù không oán, không cần thiết phải hạ tử thủ.”
Ninh Thụy Thần thản nhiên nói: “Ngươi biết thì tốt.”
“Nhưng ngươi nhất định phải nói ra cố chủ của ngươi là ai.” Nhiếp trưởng trấn ép hỏi: “Ngươi ở đây, người sai khiến ngươi ngoại trừ gia đình Nhiếp Trường Thắng thì hẳn không còn người nào khác.”
Ninh Thụy Thần nghe xong, lập tức mỉm cười: “Ta hiểu rồi, ngươi đang gài bẫy ta đúng không?”
“Đừng có nói nhảm, nói thẳng đi, có phải ngươi làm hay không? Là ai sai khiến ngươi?” Nhiếp trưởng trấn nổi nóng, chỉ vào Ninh Thụy Thần, hung tợn quát mắng.
Ninh Thụy Thần cười lạnh: “Ha ha, ngươi muốn chơi trò này với lão tử à? Mẹ nhà ngươi.”
“Nếu ngươi đã không thừa nhận, vậy thì dễ xử lý thôi.” Nhiếp trưởng trấn quay lại ra lệnh cho đám thanh niên đằng sau: “Mau bắt hắn ta lại, đưa đến đại đường giảng trà. Đến lúc đó, chúng ta sẽ từ từ thẩm vấn.”
“Lại còn là đại đường giảng trà nữa chứ? Có ngon thì báo cảnh sát đi.” Gương mặt Ninh Thụy Thần hiện lên sự khinh thường: “Xảy ra nhân mạng lại không báo cảnh sát, chỉ muốn dùng tư hình? Ngươi nói trong lòng ngươi không có quỷ, ai tin?”
Nhiếp trưởng trấn chợt quát: “Mau bịt miệng hắn ta lại cho ta.”
Ninh Thụy Thần xiết chặt nắm đấn, chỉ vào người đang phóng đến chỗ hắn ta: “Không sợ chết thì cứ đến thử một chút.”
“Hừ, cuồng nhỉ.” Nhiếp trưởng trấn bỗng dưng cất bước, vọt đến trước mặt Ninh Thụy Thần. Không đợi hắn ta kịp phản ứng, ông ta đã đập một chưởng vào thiên trung của Ninh Thụy Thần.
Ninh Thụy Thần chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, trong nháy mắt không còn khí lực: “Chiêu thức này của ngươi là gì vậy?”
“Trưởng trấn, ngươi muốn làm gì?” Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý đang ngủ trưa, nghe được tiếng động, vội vàng thay quần áo. Bà vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy những người kia ra tay với Ninh Thụy Thần: “Hắn ta là bạn của Tiểu Lý, các ngươi đừng có làm loạn.”
“Ha ha, cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi sao? Con gái của ngươi đâu?” Ánh mắt Nhiếp trưởng trấn quét trên người mẹ của Nhiếp Tiểu Lý mấy lần, hỏi lại lần nữa: “Con gái của ngươi đâu?”
Mẹ Nhiếp Tiểu Lý đáp: “Tiểu Lý và bạn con bé ra ngoài mua đồ, hẳn rất nhanh sẽ quay về.”
“Ha ha, không phải nàng ta mượn cơ hội bỏ chạy à?” Nhiếp trưởng trấn phỏng đoán.
“Chạy? Tại sao lại phải chạy?” Ánh mắt Nhiếp mụ mụ hiện lên sự nghi hoặc.
Nhiếp trưởng trấn lạnh giọng quát: “Các ngươi cùng nhau hại chết mẹ ta, còn có Nhiếp Kim Bằng của nhà Nhiếp lão nhị. Nàng ta sợ phải đến đại đường giảng trà, cho nên nàng ta liền chạy chứ sao?”
“Ngươi nói cái gì?” Lúc này, Nhiếp mụ mụ mới nhìn thấy hai thi thể nằm dưới đất, bị dọa đến mặt không còn chút máu: “Chuyện gì xảy ra thế? Bọn họ chết như thế nào?”
“Cứ tiếp tục giả bộ đi.” Nhiếp trưởng trấn cười nhạo: “Còn không phải mẹ con các ngươi cùng với những người này hợp mưu hại chết sao?”
“Trưởng trấn, có phải ngươi hiểu lầm gì đó rồi không?” Nhiếp mụ mụ vội vàng giải thích chuyện xảy ra: “Cao lão thái thái và Kim Bằng không hề xảy ra việc gì, bọn họ vẫn còn sống mà. Vừa mới cơm nước xong xuôi, tại sao lại chết rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận