Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3523: Cho dù sinh sớm hơn, ngươi cũng không xứng với ta

Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó cười nói: “Hoặc nàng có thiên phú về phương diện này, hoặc chính là…”
“Chính là cái gì?” Nhiếp Tiểu Lý hỏi.
Hạ Thiên đáp: “Chính là huyết mạch Nhiếp gia của nàng không đơn giản chứ sao.”
“Ý của ngươi là, Nhiếp gia chúng ta có quan hệ với Ma tộc kia?” Nhiếp Tiểu Lý thoáng có chút không tin tưởng lắm đối với suy đoán này.
“Có liên quan cũng không sao?” Hạ Thiên mỉm cười: “Vợ tiếp viên hàng không, mặc kệ nàng thuộc yêu tộc gì, cũng không ảnh hưởng việc ta thích nàng.”
“Dám ở đây liếc mắt đưa tình, các ngươi chết cũng muốn lãng mạn.” Lúc này, trên tế đàn bỗng nhiên vang lên giọng nói của một nữ nhân xa lạ: “Đáng tiếc, các ngươi đến nhầm chỗ rồi.n ái ở đây, chết lại càng nhanh hơn.”
Nhiếp Tiểu Lý đưa mắt nhìn về phía tế đàn, quả nhiên nhìn thấy một nữ nhân mặc sườn xám màu hồng, trên đầu còn ghim một búi tóc kỳ quái, giống như danh viện Bến Thượng Hải thế kỷ trước, trong tay còn cầm một cây quạt nhỏ cỡ chừng bàn tay.
“Ngươi là ai?” Nhiếp Tiểu Lý hỏi.
Nữ nhân mặc sườn xám cười khẽ: “Ta tên Cao Thiến Hoa. Hai người các ngươi hẳn là thế hệ trẻ của Nhiếp gia, không biết xưng hô như thế nào, là hậu nhân phòng nào của Nhiếp gia?”
‘Vợ tiếp viên hàng không ta họ Nhiếp, nhưng ta thì không phải.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta tên Hạ Thiên, Hạ của Xuân Hạ Thu Đông, Thiên của đệ nhất thiên hạ.”
“Hạ Thiên, mùa rất tốt, tên rất hay.” Nữ nhân mặc sườn xám hơi có chút gật đầu tán thưởng: “Nhìn khí chất của ngươi, ngươi rất giống với mùa hè, vừa nóng vừa hừng hực, dương cương lại ngay thẳng, ta rất thích. Đáng tiếc, ngươi lại sinh muộn mấy chục năm.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Lão thái bà, cho dù ta sinh sớm mấy chục năm, ngươi cũng không xứng với ta, ngươi xấu quá.”
“Ha ha ha, ngươi đúng là có khí phách, ta lại càng thích.” Nữ nhân mặc sườn xám cười càng lợi hại hơn, cây quạt vẫn luôn dùng để che miệng: “Rất thú vị. Đã lâu rồi ta không gặp được người chơi vui như ngươi.”
Lúc này, Nhiếp Tiểu Lý mới nhớ đến Nhiếp Thiến Hoa là ai, không khỏi cả kinh: “Ta nhớ ngươi là ai rồi. Ngươi chính là nhân vật nổi tiếng trên mạng xã hội ở Bến Thượng Hải, là đóa hoa nổi danh nhất. Nhưng theo lời đồn thì ngươi đã chết rồi mà, tại sao ngươi lại còn sống? Bây giờ, ngươi ít nhất cũng đã một trăm hai mươi tuổi rồi.”
“Nói dễ nghe thì là đóa hoa, thật ra chỉ là bán mình mãi nghệ mà thôi.” Nữ nhân mặc sườn xám cười khẽ, đong đưa cây quạt, có chút hối hận nói: “Khi đó, ta tưởng mình chết rồi, nhưng lại không chết được, được một người tên Long Hành Vũ cứu. Sau đó, ông ta đưa ta đến đây, giúp Nhiếp gia trông coi tế đàn giếng đan này.”
“Long Hành Vũ?” Nhiếp Tiểu Lý quay lại nhìn Hạ Thiên, lập tức nói: “Ông ta đã chết rồi.”
Nữ nhân mặc sườn xám không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, lập tức lắc đầu: “Các ngươi muốn gạt ta. Long lão không phải người bình thường, chẳng những tuổi thọ kéo dài, còn có bản lãnh cải tử hồi sinh, cùng rất nhiều thần thông không tưởng tượng nổi. Có ai giết được ông ta chứ?”
“Không có tác dụng gì đâu.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ông ta chỉ là một tên phế vật, đã bị ta tiện tay xử lý.”
“Tiểu bằng hữu, khoác loác cũng không phải thói quen tốt, sẽ làm mất độ thiện cảm.” Nữ nhân mặc sườn xám có chút không vui nhìn Hạ Thiên: “Đến lúc đó, tỷ tỷ ta sẽ không cho ngươi đường để ăn đâu.”
Hạ Thiên nhếch miệng; “Một lão thái bà hơn một trăm hai mươi tuổi mà còn giả bộ tỷ tỷ, đúng là buồn nôn.”
“Haiz, ta vốn cảm thấy ngươi còn chút thú vị, bây giờ xem ra ngươi cũng rất bình thường.” Nữ nhân mặc sườn xám thở dài, sắc mặt lạnh dần: “Không chơi nữa, cũng không nhiều lời với các ngươi. Ta cho các ngươi hai lựa chọn. Một là ở lại đây bồi tiếp ta, cho đến khi các ngươi chết đi. Hai là ta giết các ngươi, sau đó để thi thể các ngươi ở đây, vĩnh viễn bồi tiếp ta.”
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh thường nhìn nữ nhân mặc sườn xám, lười biếng nói: “Ta làm người rộng lượng hơn. Ta cho ngươi ba con đường, thứ nhất, tự ngươi đi chết; thứ hai, bị vợ tiếp viên hàng không đánh chết; thứ ba, bị ta đánh chết ngươi.”
“Ha ha, tuổi trẻ bây giờ đúng là không biết trời cao đất rộng.” Nữ nhân mặc sườn xám lên tiếng cười phóng đãng, giọng nói bỗng nhiên trở nên mềm mại đáng yêu, ánh mắt phong tình vạn chủng nhìn Hạ Thiên: “Tiểu đệ đệ, ngươi thật sự muốn ra tay với ta?”
Ánh mắt mị hoặc này xác thực có lực sát thương rất lớn, ngay cả Nhiếp Tiểu Lý cũng không chú ý liền bị trúng chiêu, lập tức rơi vào suy nghĩ kỳ quái.
“Vợ tiếp viên hàng không, tỉnh lại đi.” Hạ Thiên nhẹ nhàng vỗ Nhiếp Tiểu Lý một cái, giúp cho nàng tỉnh táo lại.
Nhiếp Tiểu Lý nhìn Hạ Thiên, gương mặt ửng đỏ. Chỉ trong nửa giây ngắn ngủi vừa rồi, trong đầu nàng lóe lên một hình ảnh.
“Tiểu đệ đệ, ngươi đúng là có chút bản lãnh.” Nữ nhân mặc sườn xám nhẹ nhàng cười một tiếng, bỗng nhiên đứng lên, tư thái yểu điệu, một luồng khí tức màu hồng tràn ngập ra.
Hạ Thiên nói: “Chiêu thức này của ngươi vô dụng đối với ta, ngươi đừng nên lãng phí thời gian nữa.”
“Thật sao?” Nữ nhân mặc sườn xám đột nhiên xuất hiện sau lưng Hạ Thiên, miệng dán vào bên tai hắn, hơi thở như lan: “Ngươi thật sự không có cảm giác chút nào sao?”
Bành.
Một quyền Hạ Thiên đánh qua, đánh bay nữ nhân này, sau đó hắn bĩu môi nói: “Ta đã nói từ trước, người quái dị thì cách ta xa một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận