Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2270. Pháp bảo

"Cụ thể thì không nhớ rõ lắm, ta nghĩ chắc ngươi cũng không muốn nghe." Lạc Quyền Đông chống cằm, cẩn thận nghĩ một lúc, “Nếu nói tới mấy thứ quan trọng thì có ba mươi chín quyển sách cổ, trong đó sách thuốc hai mươi quyển, bảy quyển đạo thuật, ba quyển chú pháp, một quyển điểu trùng, số còn lại chữ viết đã phai nhạt không rõ. Hơn phân nửa chữ trên đám sách cổ này, ta đều đọc không hiểu cho nên hoặc là đã tặng cho người ta, hoặc là đã bị hai thằng con trai ta len lén bán mất."
"Còn có một thanh bảo đao, dài tầm bốn thước, phía trên có khảm bảo ngọc không biết tên, mười mấy năm trước đưa cho gia chủ của Lý gia, sau đó thì không biết tung tích."
"Còn có một bình trùng, cao gần nửa thước, bên trong có ba con Bạch Ngọc Sư Trùng, nhưng chỉ có một con còn sống, vốn là đã cấy vào trong cơ thể con trai ta, nhưng bây giờ hẳn là đang ở trong tay Hạ tiên sinh."
"Còn có..."
Triệu Thanh Thanh nghe Lạc Quyền Đông nói..., cảm thấy hắn không giống như là đang nói láo, về phần có giấu diếm hay không thì không rõ lắm.
"Còn có." Hạ Thiên chỉ nói hai chữ.
Lạc Quyền Đông vừa chống cằm nghiêm túc nghĩ một lát, rồi lắc đầu nói: “Còn lại cũng chỉ có vàng thỏi, còn có một cặp đá đen không có gì đặc biệt, chẳng lẽ Hạ tiên sinh cảm thấy hứng thú."
Hạ Thiên trợn mắt nhìn Lạc Quyền Đông: “Không ai có thể gạt được ta, ngươi cũng không thể, không muốn bị đánh thì thành thật chút."
"Lực đạo của ngươi còn có thể mạnh hơn sao?" Lạc Quyền Đông thuận miệng hỏi.
Rầm!
Hạ Thiên tung quyền qua, Lạc Quyền Đông lại bay ra ngoài lần nữa.
Chỉ chốc lát sau, hắn tự bò ra khỏi bể bơi, lắc lắc đầu, chậm rãi thở ra một hơi, sau đó đi về phòng khách.
"Được rồi." Lạc Quyền Đông cũng không thèm lau tóc nữa, cứ để nguyên người ướt sũng, trực tiếp ngồi lại trên ghế sa lon, dựng thẳng ngón tay cái với Hạ Thiên: “Một quyền này đủ sức đấy, mới vừa rồi quả thật ta có che giấu một số đồ vật, bây giờ sẽ nói cho ngươi biết."
"Ngươi là kẻ thích bị hành hạ à." Triệu Thanh Thanh không nhịn được châm chọc: “Cứ phải bị đánh mới chịu nói?"
Hạ Thiên lại không thèm để ý: “Không phải hắn thích bị đánh, chỉ là muốn ghi nhớ sức mạnh của ta, sau đó chuẩn bị sẵn một chiêu giết cả hai chúng ta."
"Quả nhiên không thể gạt được Hạ tiên sinh." Lạc Quyền Đông thấy ý đồ của mình bị Hạ Thiên nói toạc ra, cũng không hề bối rối, chỉ cười sáng lạn hơn: “Quả thật Lạc mỗ có ý này, nhưng ta cảm thấy chắc Hạ tiên sinh cũng không để ý, phải không?"
"Ta không quan tâm, nếu tên ngốc ngươi có tuyệt chiêu gì thì cứ dùng đi." Hạ Thiên lười biếng ngáp, “Gần đây ta đang nhàm chán lắm, nếu ngươi có thể đấu với ta mấy chiêu, nói không chừng ta sẽ tha mạng cho con trai ngươi."
"Vậy thì tốt quá." Lạc Quyền Đông hưng phấn xoa xoa tay, sau đó nói: “Mới vừa rồi cảnh ta truyền tống Trương hội trưởng, chắc hẳn Hạ tiên sinh và Triệu tiểu thư đã thấy rồi."
"Thấy rồi." Triệu Thanh Thanh quả thật cảm thấy rất thần kỳ, đây là lần đầu tiên cô thấy loại chuyện này, à, không tính cái lần nhìn thấy đảo Thần Tiên biến mất trong video trên mạng.
Hạ Thiên thì đã thấy loại chuyện này nhiều rồi, thời gian trước ở cùng Ninh Nhụy Nhụy trong bí cảnh dưới đáy biển, không biết đã chứng kiến bao nhiêu lần.
"Đó chính là một bảo vật quan trọng nhất mà ta lấy được." Trên mặt Lạc Quyền Đông là nụ cười đầy thâm ý: “Thành thật mà nói thì nó là một pháp bảo, có thể là di vật do một vị Tu Tiên Giả để lại."
"Tu Tiên Giả? Ngươi cũng biết tới Tu Tiên Giả ư?" Triệu Thanh Thanh hết sức bất ngờ hỏi.
Lạc Quyền Đông thản nhiên nói: “Làm nghề Đạo Mộ truyền qua nhiều đời, thường xuyên gặp được những chuyện thần tiên ma quỷ, cũng thường xuyên tiếp xúc một số đồ cổ quý hiếm, nên biết đến sự tồn tại của Tu Tiên Giả, cũng không có gì lạ."
"Vậy ngươi lấy được pháp bảo gì?" Triệu Thanh Thanh hỏi tiếp.
Lạc Quyền Đông cười càng sâu xa hơn: “Triệu tiểu thư thật sự muốn biết sao?"
"Ta còn chưa từng thấy pháp bảo bao giờ." Triệu Thanh Thanh cũng không bị nụ cười quái gở của Lạc Quyền Đông hù dọa, “Nếu ngươi thật sự có, vậy thì lấy ra cho ta mở mang tầm mắt."
"Hạ tiên sinh thì sao, cũng muốn xem?" Lạc Quyền Đông lại hỏi.
Hạ Thiên bĩu môi: “Lại muốn bị đánh nữa phải không!"
"Vậy thì được." Lạc Quyền Đông bỗng dưng đứng bật dậy, hai tay hợp thành hình chữ thập ở giữa miệng, tiếp theo nhanh chóng niệm một tràng chú ngữ, vài điểm sáng bay ra từ trong lòng bàn tay hắn, bay xung quanh Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh.
"Chú khởi, Thất Tinh dũng, Thiên Lao hiện!"
Điểm sáng kia phun ra ánh sáng màu trắng, trong chớp mắt nối liền các điểm sáng với nhau, biến thành một lồng giam lấp lánh ánh sáng trắng, vừa vặn giam Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh vào bên trong.
"Được rồi, hai vị có hài lòng với pháp bảo này của ta không?" Lạc Quyền Đông vừa cười vừa đi tới cạnh lồng giam, “Ta đã lấy sức mạnh Hạ tiên sinh tung ra vừa nãy, nhân lên mười lần, mới tạo ra tòa Thiên Lao Tinh Quang này, hai vị có thể từ từ thưởng thức, bao lâu cũng không thành vấn đề."
Bạn cần đăng nhập để bình luận