Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2386. Đoạn Nhất Lang

A Cửu có chút tò mò hỏi: “Nếu ăn rất ngon, vậy thì tại sao lại ít người?”
“Cửu nha đầu, việc này kỳ thực rất đơn giản, chỉ có hai nguyên nhân.”
Hạ Thiên bỗng nhiên xen vào nói: “Hoặc là quá đắt không có người ăn nổi, hoặc là quá rẻ không đặc sắc.”
“Đúng là đồ bỏ đi.”
A Cửu không khỏi trợn trắng mắt: “Cái này còn cần ngươi nói à.”
Chấp sự số mười một cung kính trả lời: “Kỳ thực đúng là như thế, vị đầu bếp đời sau kia định giá tùy tâm sở dục, hơn nữa còn là sau khi ăn xong mới định giá, có đôi khi sẽ xuất hiện trường hợp khách nhân chỉ ăn một cọng rau xanh nhưng lại phải thanh toán hơn một triệu; Đương nhiên cũng có trường hợp khách nhân ăn Mãn Hán toàn tịch lại chỉ cần thanh toán một đồng.”
“Vậy ngươi cảm thấy chúng ta có số tiền đó, hay là có vận may không đó?”
A Cửu hờ hững liếc nhìn chấp sự số mười một, rõ ràng nàng đang hoài nghi ý đồ của người này.
“Việc này hẳn là không phải chuyện ta có thể đoán được.” Chấp sự số mười một vẻ mặt thành thật trả lời: “Ta là chấp sự của hai vị, tất cả mọi chuyện đều cân nhắc vì hai vị, mọi chuyện đều chỉ đưa ra đề nghị, quyết định như nào vẫn là do hai vị.”
“Không cần nghĩ nữa.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, “Không phải chỉ ăn một bữa cơm thôi sao, Cửu nha đầu, chúng ta liền ăn đồ Trung đi.”
Tất nhiên nếu Hạ Thiên đã quyết định, thì A Cửu cũng không có lý do gì để phản đối, thế là dưới sự dẫn dắt của chấp sự mười một, hai người đi vào thang máy.
A Cửu vừa mới đi vào, cũng không khỏi phát ra một tiếng sợ hãi thán phục: “Đây là thang máy sao?”
“Đúng vậy, đây là thang máy chuyên dụng của Tiêu Đảo.” Thanh niên số mười một gật đầu, sau đó nói tiếp: “Có thể đi đến bất cứ chỗ nào trên đảo, hơn nữa thời gian tốn không quá ba giây.”
A Cửu trong lòng cảm thán không thôi.
Không thể không nói, Tiêu Đảo này đúng là vô cùng xa hoa, rõ ràng là một hải đảo ngăn cách với đời, hết lần này tới lần khác cảm giác khoa học kỹ thuật trên đảo vô cùng tiên tiến, chẳng những có đủ sản phẩm khoa học kỹ thuật thông thường, thậm chí còn có rất nhiều sản phẩm công nghệ cao mới nhất mà ngoại giới không có, đúng là khiến người ta không thể không sợ hãi thán phục.
Thang máy tựa như viên ngọc này sau khi được thanh niên số mười một nhập vào mật mã của động ba mươi sáu, lập tức phát sáng lên, vô số ánh sáng chuyển động cả bên trong lẫn ngoài viên ngọc, quả nhiên không đến ba giây liền dừng lại.
Cửa thang máy vừa mở ra, một phòng ăn được trang trí có chút thanh lịch liền xuất hiện trước mắt ba người.
“Đây chính là Tố Ý Hiên.”
Chấp sự số mười một nhẹ giọng giới thiệu cho Hạ Thiên và A Cửu, “Nó chia làm ba tầng, tầng thấp nhất là khu dùng cơm phổ thông, đồ ăn đều là miễn phí.”
“Tầng hai là khu dùng cơm cao cấp, giá cả đều cố định, nhìn qua có vẻ rất đắt, nhưng đối với người có thể lên đảo mà nói, thì cũng chẳng là cái gì.”
Tiếp đó hắn chỉ chỉ đỉnh đầu, “Chỉ có tầng ba, nơi đó xem như ngự thiện phòng. Giá cả do vị đầu bếp kia định giá, hơn nữa một ngày nàng chỉ làm chín món, làm xong liền ngừng, dù cho hội chủ tới cũng sẽ không mở nữa.”
“Vậy không cần lãng phí thời gian, trực tiếp lên tầng ba.”
Hạ Thiên vẫn là dáng vẻ chả quan tâm cái gì, thuận miệng nói.
A Cửu cũng muốn đi xem một chút, cái gọi là đầu bếp đời sau rốt cuộc có thể làm ra món gì.
Thế là chấp sự số mười một dẫn theo Hạ Thiên và A Cửu ra thang máy, lướt qua tầng một tầng hai lẻ tẻ thực khách, trực tiếp lên tầng ba.
Lúc này, tầng ba đã có mấy người, nhìn hẳn là cùng một bọn, kẻ cầm đầu là một nam nhân thanh nhã mặc cổ trang, chính là Đoạn Nhất Lang trước đó từng xuất hiện ở phòng họp.
“Hạ Thiên, A Cửu, các ngươi thật là chậm, Đoạn mỗ ở đây đợi đã lâu.” Đoạn Nhất Lang nhìn thấy Hạ Thiên và A Cửu lập tức đứng lên, khuôn mặt tươi cười chào đón.
“Thằng đần này là ai vậy, Cửu nha đầu, nàng quen không?”
Hạ Thiên trước giờ đều không để ý mặt mũi người khác, huống chi người này đúng là chưa từng gặp qua, đành phải quay đầu hỏi A Cửu.
A Cửu nhìn người trước mắt này, cảm giác có chút quen quen, nhưng cũng không ấn tượng gì, thản nhiên nói: “Không quen.”
“Cửu cô nương, ngươi nói như vậy đúng là khiến Đoạn mỗ đau lòng chết được.”
Đoạn Nhất Lang che tim, ra vẻ thương tâm nói: “Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn coi ngươi và Y tiểu thư làm thần tượng trong lòng, còn từng theo đuổi ngươi, đáng tiếc ngươi chỉ gặp ta một lần liền từ chối.”
“Vẫn là không biết.”
A Cửu vẫn không có ấn tượng gì, những năm này người theo đuổi nàng mặc dù không nhiều bằng Y Tiểu m, nhưng cũng coi như là đông nghìn nghịt, nàng hoàn toàn không hề hứng thú đi ghi nhớ tướng mạo, tên gọi của những người này.
“Được, vậy tại hạ đành phải giới thiệu một chút.”
Đoạn Nhất Lang cũng không xấu hổ mà cười, chỉ mình nói: “Tại hạ là Đoạn Nhất Lang, hiện tại là ông chủ của tập đoàn Thần Dược, cũng là phó hội trưởng của Thiên Hạ Danh Y hội, tòa Tiêu Đảo này cũng có cổ phần của Đoạn mỗ, cũng coi như là chủ nhân trên đảo.”
Hạ Thiên có chút khó chịu nói: “Thì ra thằng đần nhà ngươi chính là ông chủ của công ty lừa đảo kia, vậy hôm nay ngươi đến tìm đánh, hay là tìm chết?”
“Hạ Thiên, ngươi không cần phải gấp gáp, bây giờ đến lúc chín giờ vẫn còn sớm, việc chém nhau thì đợi đến lúc đó hẵng giải quyết, bây giờ vẫn nên ngồi xuống tâm sự nha.”
Đoạn Nhất Lang mỉm cười với Hạ Thiên, nhìn ra được hắn tuyệt đối quen biết Hạ Thiên, trước đó ở phòng họp nói không biết, hoàn toàn là đang nói láo.
“Ta không có hứng thú tám nhảm với đồ đần.” Hạ Thiên nhếch miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận